Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 12



Khi đến cổng trường ông bảo tôi đi cất xe, tôi ngoan ngoãn răm rắp làm theo.

- Có tiền ăn sáng chưa? – Ông hỏi khi tôi vừa quay đi.

Tôi chưa kịp trả lời, ông ấy đã rút ra tờ hai chục đưa cho tôi. Tôi trợn mắt lên chưa hiểu chuyện gì xảy ra vì từ trước giờ ông anh tôi luôn kín tiếng về kinh tế của mình. Phải nói là độc lập kinh tế với hai đứa em còn lại. Bố mẹ cũng thế đưa cho ông ấy bao nhiêu thì ông nhận bấy nhiêu. Ông anh tôi chỉ xin tiền học và tiền chính đáng còn tiền tiêu vặt thì ông chả xin bao giờ. Bố tôi biết tính ông vậy nên cứ cuối tuần là lại cho mỗi đứa dăm ba chục để khi nào cần thì tiêu.

Ông ấy nhận tiền của bố tiêu cái gì, mua cái gì hoặc ai cho, cạy răng cũng không nói. Còn hai đứa em còn lại là tôi và con ranh con thì chí chóe suốt ngày có khi nó còn nhõng nhẽo kèo của tôi bằng được ít tiền mua cây kem ăn cho đỡ thèm. Những lúc như vậy thì chỉ biết ký đầu nó một cái rồi đưa tiền cho nó chứ coi bộ dễ thương vậy không cho thì là phải tội chứ chả ít đâu.

- Cầm lấy mà mua cái bánh mì mà ăn. Anh ăn sáng ở nhà rồi.

- Vâng! – Tôi lại ngoan ngoãn.

Trong tôi lúc này không có phải là đói hay no gì cả mà đó là cảm giác hụt hẫng, khó chịu vì là người đến sau. Có lẽ anh tôi cũng chỉ là một người con trai, một người đàn ông mà thôi. Anh không thể năm bắt tâm lý người cùng giới giỏi như phụ nữ hay đại loại là anh đang không hiểu được tôi nghĩ gì? Có những nỗi buồn khó chịu hơn cái đói và có những nỗi đau khó chịu hơn nỗi đau thể xác rất nhiều.

Gạt chân chống xe, tôi xách chiếc cặp và bước vào lớp, chỉ cắm đầu cúi mặt đi.

- Bạn sao thế Tuấn? – Một giọng nói vang lên.

Tôi ngẩng mặt lên và có lẽ đây là lần đầu tiên Ánh nói với tôi và cũng là lần thứ ba tôi được nghe tiếng Ánh. Bỗng dưng tôi không còn cảm giám thân thương mình muốn nữa mà thay vào đó là một chút gì hờn giận, một chút khó chịu và một chút buồn. Cái trẻ con trong tôi lại trỗi lên nhưng trong giây phút đó tôi nén lại được vì tôi biết nếu mất bình tĩnh trong lúc này thì tôi vào Ánh có thể chỉ mãi mãi là bạn.

- À không hôm nay mình không được khỏe? – Tôi đáp lại có mỉm một nụ cười.

- Không khỏe, sao không ở nhà nghỉ ngơi.? – Ánh lại tiếp lời.

- Ờ thì mới đi học sao nghỉ được.

Thế rồi hai đứa không nói gì và tiếp tục bước giữa sân trường. Tôi khẽ quay sang nhìn Ánh một cái. Ánh đẹp quá, những nét đẹp của cái tuổi mười sáu nó đậm đà trong nắng sớm lắm. Vậy mà giờ đây tôi đang xa dần tầm với của ánh ban mai đó.

Đến cửa lớp tôi nhường Ánh bước vào lớp trước trong con mắt ngạc nhiên của mấy thằng bạn.

- Êh sáng nay mất tiền hay sao mà mặt mày như thằng chết trôi là thế hả? – Dũng CR lên tiếng châm chọc.

-Không phải, thằng điên… – Tôi cự nự chống chế.

- Rứa là như nào khai mau, không tao hò thằng Quân và đám anh hùng rơm đằng sau nó rữa xác mày nha. – Mặt nó đểu vô cùng.

Không hiểu sao sáng nay mấy thằng bạn tôi lại đổi chỗ ngồi ngay sau cái bàn bốn tứ bất tử của tôi. Vậy là hai bàn bốn và năm gần nhau lại có bẩy thằng con trai. Thất anh hùng- thất kiếm hạ Thiên Sơn rồi đây.

- Này xác tao, mày chưa vượt qua đâu! – Thằng béo ngồi sau đẩy đẩy vào vai tôi.

- Ừ thì tao cũng đâu có muốn vượt qua cái quần rách.

- Ơh không đốt nhà nha con.

Mấy thằng chúng tôi cười rung cả một góc lớp, cả lớp quay lại nhìn tỏ như không hiểu từ bảy cái thằng đực lớp này. Và điều kì lại nhất đá xảy ra.

Em ‘nhện tinh” vác cặp của mình để cái rầm xuống trước mặt thằng Dũng nói một câu mà thất hùng chúng tôi đều tròn hết mắt.

- Cậu tên gì ơi! Bàn sau còn một chỗ trống hay là cậu xuống đấy ngồi cho mình ngồi ở đây được không?

Thằng Dũng nhìn tôi, tôi nhún vai. Nó nhìn thằng Quân thằng Quân lắc đầu. Nó nhìn bọn bàn sau và bàn sau cười đểu.

- Chi dạ? – Thằng Dũng đưa ánh mắt ngạc nhiên lên nhìn Xuân.

- Bàn trên mỏi cổ quá về toàn phải bóp cao Bạch Hổ thôi. – Xuân nháy mắt.

- Vậy cứ ngồi trên đó đi đến giờ lên lớp tôi bóp vai cho. – Tôi lên tiếng.

Và sau đó chửi mình ngu thấy bà cố khi Lục Hùng lại trố con mắt nhìn tôi như chưa hiểu chuyện gì. Vừa nãy là đi vào lớp cùng Thánh Nữ còn bây giờ là đòi bóp vai cho đệ nhị mỹ nhân “nhện tinh”. Thể nào cũng có thằng nghĩ.

“Thằng cha này ngon nha, cưa một phát hai em xinh nhất lớp và lại còn quyền cao chức trọng của bộ máy chính trị nữa chứ.”

Tổ bà chúng mày tao tránh chúng nó còn chưa được nữa là.

- Thôi Dũng mày xuống đây ngồi với tao để cho thằng Tuấn còn bóp vai cho Xuân. – Thằng Hùng béo đểu giả.

Để rồi thằng này nhận được cái nhìn tóe lửa của cả tôi và Xuân. Ấy vậy mà thằng Tài còn trất trớ theo.

- Đến ánh mắt còn giống nhau. Xuân ơi anh mất em thật rồi. – Nó vừa nói vừa quay mặt đi lắc đầu ra chiều tiếc nuối lắm.

Cả đám hùa vào.

“Phải phải nhường chỗ đi Dũng.”

“Lỡ nào mày lại chia cắt đôi uyên ương”

Lại có những lời nói ra chiều đe dọa mà đích thị không ai khác là thằng Tài xú tiểu tử.

“Mày nhường là tao thề sống mái với mày một phen.”

Và chốt lại câu bá đạo nhất để thằng Dũng phải chạy xuống bàn sau ngay tắp lự đấy là câu của thằng Quân:

- Hay là thằng Dũng với thằng Tuấn yêu nhau? Tao nghi lắm à nha.

Đám mấy thằng còn lại và em “nhện tinh” cũng cười ầm ĩ hết cả lên. Sau khi yên vị đầu bàn bên cạnh tôi. Xuân bắt đầu lôi vở ra học bài không nhìn tôi lấy một lần. Kể ra với cá tính mạnh mẽ của cô nàng thì cũng đáo để đấy. Nhưng tôi là tôi không thích hẳn vì nó cứ thế nào ấy. Tôi chỉ thích cô gái nào nhẹ nhàng kín đáo, thùy mị nết na thôi. Hề hề.

Một lát sau là tiết Hóa đầu buổi. Thầy giáo kêu chúng tôi nộp bài tập lần trước. Đủ cả, lớp tôi không có chiến sỹ nào chày cối. Rồi thầy cho cả lớp ngồi tự do không mất trật tự để thầy chấm bài và hứa cuối giờ có điểm luôn. Thất Hùng lại được thời cơ để buôn dưa lê bán dưa chuột.

- Êh có thằng nào biết đá bóng không? – Tôi quay lại hỏi mấy thằng còn lại.

Tao biết, tao biết, tao biết rồi …. tao biết và cuối cùng thằng nào cũng biết. Thế là tôi đoán trật tè le khi thằng nào cũng biết môn thể thao vua.

- Tốt, hay anh em mình lập một đội đê đủ bảy người rồi đấy. – Tôi đưa ra ý kiến nhanh ngay tắp lự.

- Ok tao biết có sân bảy người gần đây hay anh em tụ tập chiều đá luôn đê. – Tài xì ke lên tiếng.

- Mày điên, tao với thằng Tuấn đạp lên đây mà thắp hương chứ hơi sức đâu mà đá nữa. – Dũng CR cất tiếng nói của nó.

- Thôi cứ từ từ đã. Tao thấy chỗ gần nhà tao có một sân nhưng mà chúng nó đá khiếp lắm. Từ từ tao ra thương lượng rồi gọi anh em sau. Chỗ này cách nhà thằng Tuấn có ba cây số mà nhà mấy thằng khác cũng gần thôi. Tao nghĩ ok.! – Quân lớp trưởng lên tiếng.

Chúng tôi đồng ý ngay, gì chứ anh trưởng mà lên tiếng khôngđồng ý là “kick ass” ngay. Và chúng tôi bật ngửa khi “nhện tinh” quay lại và nói một câu sấm nổ bên tai.

- Cho tui làm chân nhặt bóng giữ đồ theo mấy anh đi chinh chiến nhé.

- Bóng banh là chuyện của đàn ông nữ nhân lên tiếng kẻo vỡ mồm. – Tôi cười cười quay lại tỉ đểu.

- Này thì vỡ mồm này…

Câu nói còn chưa dứt thì vai bắp tay tôi giật giật nhói lên và tím bầm lại sau cú nhéo trời đánh thánh vật của ả “nhện tinh”. Ơ con điên mày nhéo tao mày phải tội đấy.

Tôi thì đang điếng hết cả người sau cú nhéo thế mà mấy thằng trời đánh đằng sau cứ hùa vào cho em ấy cấu véo tôi. Đúng là đến lúc sa cơ mới rõ phận bằng hữu. Cả thằng Dũng nữa chiều tao chém gãy giò mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.