Mạc Đình Kiên chậm rãi uống một ngụm cafe, giọng điệu bình thản, nói với Cố Tri Dân: “Nếu không bận gì thì cùng nhau ăn tối đi.”
Cố Tri Dân đỡ trán, hừ lạnh một tiếng, cực kỳ ngạo mạn: “Không ăn.”
Ngay sau đó, anh quay ra nhìn Mạc Đình Kiên: “Ăn gì?”
“Gì cũng được, cậu muốn ăn gì thì ăn cái đấy.” Mạc Đình Kiên giống như biết trước Cố Tri Dân sẽ như vậy, không ngạc nhiên chút nào.
Khóe miệng Cố Tri Dân giật giật: “Được rồi, coi như cậu còn có lương tâm.”
Chỉ có những lúc như thế này, Mạc Đình Kiên mới nhân đạo với Cố Tri Dân.
Đại khái là cả đời cũng chỉ gặp được vài lần, đương nhiên Cố Tri Dân sẽ không khách khí.
*
Mạc Đình Kiên cùng Cố Tri Dân tới nhà hàng Kim Hải dùng cơm.
Hai người đàn ông ngồi cùng một bàn, đối diện nhau.
Mạc Đình Kiên có vẻ ăn không ngon miệng, rất ít khi động đũa, uống rượu là chủ yếu.
Gương mặt Mạc Đình Kiên vốn có chút lạnh lùng, Cố Tri Dân ăn một lúc cũng mất khẩu vị.
Anh buông đũa, hỏi Mạc Đình Kiên: “Lo cho Diệp Chi à?”
Mạc Đình Kiên rũ mắt uống rượu, không lên tiếng.
“Chưa hỏi kĩ cậu chuyện trước đó, rốt cuộc tình huống của Diệp Chi là thế nào?” Cố Tri Dân vốn định nói, trông bộ dạng Hạ Diệp Chi không được tốt cho lắm.
Nhưng không thể nói những câu này trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên trầm tư một lát, giọng điệu lạnh nhạt: “Trường hợp xấu nhất là để cậu với Thẩm Lệ chăm sóc Hạ Hạ.”
Cố Tri Dân nghe vậy thì cả kinh, miếng thịt mới gắp lên cũng rơi xuống đĩa.
“Cậu nói linh tinh gì đấy!” Cố Tri Dân buông đũa, nghiêm mặt.
Anh nghe câu này của Mạc Đình Kiên mà dựng tóc gáy.
Gì mà “Trường hợp xấu nhất là để cậu với Thẩm Lệ chăm sóc Hạ Hạ”?
Nói trắng ra, nếu Hạ Diệp Chi có gì bất trắc, có lẽ cuộc đời Mạc Đình Kiên cũng sẽ kết thúc.
Cố Tri Dân thấy lạnh hết sống lưng, giọng điệu nghiêm khắc hơn: “Đình Kiên, cậu đừng nghĩ lung tung, Diệp Chi là người tốt, ắt sẽ được phù hộ, chuyện còn chưa đến bước đường cùng.”
“Tôi chỉ tính đến trường hợp xấu nhất thôi, đương nhiên là chuyện chưa đến bước đường cùng rồi.” Khóe môi Mạc Đình Kiên hơi cong lên, cười như không cười.
Nhưng Cố Tri Dân biết, Mạc Đình Kiên nói nghiêm túc, nếu một ngày nào đó Hạ Diệp Chi không còn nữa, Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ làm như vậy.
Cố Tri Dân cũng không phải người có thể khuyên nhủ được Mạc Đình Kiên.
Có một số việc, không phải ai cũng khuyên được.
“Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi! Chuyện Tạ Sinh, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm thỏa đáng! Được chưa?” Cố Tri Dân sợ Mạc Đình Kiên rồi.
Nếu trước đó anh ta còn không tình nguyện lắm thì bây giờ anh ta cam tâm tình nguyện đến không thể tình nguyện hơn được nữa.
Mạc Đình Kiên gật đầu, không lên tiếng.
Mạc Đình Kiên buông chén rượu trên tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã đến giờ lên đèn.
Ban đêm trên núi có chút lạnh, không biết bây giờ Hạ Diệp Chi đã ăn cơm xong chưa?
Anh không ở cạnh Hạ Diệp Chi liền không có ai trông cô ăn cơm.
Những người làm anh sai đến đấy có chăm sóc Hạ Diệp Chi cẩn thận không?
Vừa nghĩ đến những chuyện này, Mạc Đình Kiên liền đứng ngồi không yên, bắt đầu hơi hối hận.
Thật là để Hạ Diệp Chi ở nhà cũng vậy, chẳng phải sao?
Cô thông minh, chỉ cần anh bận rộn hay nhàn rỗi khác thường một chút thôi, Hạ Diệp Chi đều sẽ phát hiện ra điều gì đó, có lẽ sau đó sẽ suy nghĩ lung tung.
Bây giờ, từ tinh thần đến thể xác của Hạ Diệp Chi không chịu nổi bất cứ gánh nặng nào nữa.
Vẫn là đưa cô ra ngoài tốt hơn ở nhà.
Ngày nào cũng có Mạc Gia Thành cùng Mạc Hạ ở bên cạnh, không bị nguời ngoài quấy rầy, hoàn cảnh phong bế, an tĩnh, với cô bây giờ mà nói, thì tốt hơn.