Mạc Đình Kiên đưa người ra khỏi phòng thí nghiệm, còn Lưu Chiến Hằng và Ly ở lại.
Sau khi rời khỏi, Mạc Gia Thành vẫn liên tục ngoái đầu lại nhìn.
Mạc Đình Kiên căn dặn thủ hạ : “ Mỗi ngày cứ đúng giờ thì đưa cơm vào, còn những cái khác thì không cần quan tâm.”
Anh biết trong lòng Mạc Gia Thành vẫn còn khúc mắc, vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.
“Anh họ.” Mạc Gia Thành chạy theo lên,vẻ mặt cậu ta bồn chồn.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn cậu ta.
Mạc Gia Thành đưa tay gãi gãi đầu, nói : “Anh và Lưu Chiến Hằng…”
Theo lý mà nói, hai người phải như nước và lửa xung khắc với nhau mới phải chứ nhỉ.
Nhưng theo tình hình này, hai người có vẻ như đã hợp tác với nhau rồi.
Hơn nữa, Lưu Chiến Hằng có vẻ như còn cam tâm tình nguyện hợp tác với Mạc Đình Kiên nữa chứ.
Còn Mạc Đình Kiên….
Mạc Gia Thành cũng không biết trong lòng Mạc Đình Kiên rốt cuộc đang có suy tính gì nữa.
Dù sao, trước giờ anh cũng chưa bao giờ đọc được suy nghĩ của Mạc Đình Kiên cả.
Mạc Đình Kiên vẫn im lặng, anh dừng bước chân đứng trên bãi cỏ một lát, nhưng chưa hề mở miệng trả lời câu hỏi của Mạc Gia Thành.
……
Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên đánh thức.
Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.
Sắc trời đã tối đen như mực, trong phòng chỉ vọn vẹn một ngọn đèn ngủ, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ màu hoàng hôn, Mạc Đình Kiên ngồi bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô.
Vầng hào quang ấm áp bao trùm lấy Mạc Đình Kiên, khiến cho cả người anh trông ấm áp hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Chi có chút ngẩn ngơ, trong phút chốc cô như không còn biết ngày đêm hay thế giới bên ngoài là gì nữa vậy.
Không đợi Hạ Diệp Chi phản ứng, Mạc Hạ nằm bên cạnh cô đã cong người trong chăn bò dậy .
Mạc Hạ dụi mắt nhìn Mạc Đình Kiên: “Ba ơi.”
Sau đó cô bé lại quay qua nhìn Hạ Diệp Chi : “Mẹ ơi.”
Vừa tỉnh dậy nên vẫn còn chút nhếch nhác, dáng vẻ trẻ con ngây thơ như thế thật là khiến người ta mềm lòng mà.
Mạc Đình Kiên lên tiếng : “ Lại đây.”
Mạc Hạ bò đến bên Mạc Đình Kiên.
Sau khi Mạc Đình Kiên lấy áo khoác của Mạc Hạ rồi mặc cho cô bé, anh bế cô bé xuống đất : “ Tự mang giày rồi đi ra ngoài nào.”
Mạc Hạ dụi dụi đôi mắt trẻ thơ to tròn : “ Ò.”
Cô bé nhanh chóng mang đôi giày nhỏ của mình vào rồi chạy ra ngoài.
Sau đó, Mạc Đình Kiên lại đưa mắt nhìn qua Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi để cho Mạc Đình Kiên bế cô lên, mặc áo cho cô rồi đặt cô lên xe lăn.
Cô ấy không nói một lời nào cả, ngoan ngoãn y như Mạc Hạ vậy.
Mạc Đình Kiên cũng im lặng, cho đến khi anh mang giày cho Hạ Diệp Chi, anh mới ngước lên nhìn cô.
Anh nhìn thẳng vào Hạ Diệp Chi với đôi mắt đầy chăm chú.
Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt : “ Anh đang nhìn gì vậy?”
Mạc Đình Kiên đưa tay lên vuốt ve mặt cô: “ Mạc Hạ ngày càng trở nên ngoan ngoãn hơn, là học từ em sao?”
Có một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh, nhưng Hạ Diệp Chi hiểu rất rõ Mạc Đình Kiên mà, cô biết đó không phải là một nụ cười xuất phát từ trái tim anh.
Anh cười không phải vì anh hạnh phúc, mà vì anh muốn cô thư giãn hơn.
Một cảm giác yếu đuối trực trào sâu trong trái tim cô.
Càng cảm thấy miễn cưỡng, cô lại càng buồn trong lòng, lại càng bị nhấn chìm bởi sự bi quan.
Cả người cô như thể đang bị mắc kẹt trong một đầm lầy vậy.
Nhìn thấy biểu cảm của Hạ Diệp Chi ngày càng trở nên xấu đi, thần sắc trên khuôn mặt anh cũng ngưng đọng lại, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường lệ.
Mạc Đình Kiên vươn tay ôm lấy Hạ Diệp Chi trong vòng tay mình : “Không sao đâu.”
Không sao đâu, vì chính anh sẽ làm cho cô khỏe lại mà.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhắm mắt lại rồi đưa tay ôm lấy Mạc Đình Kiên.
Hai người họ bắt đầu im lặng không nói gì cả.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Đình Kiên mới buông Hạ Diệp Chi ra.
Sau đó đôi tay dài nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve chải chuốt cho mái tóc cô gọn gàng rồi mới đẩy cô ra ngoài.