Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1087: TRỐN KHÔNG THOÁT



Tạ Sinh nhận điện thoại.

Giây tiếp theo, ông ta bật dậy: “Nói cái gì?”

Không biết di động ở đầu kia nói cái gì, Tạ Sinh sắc mặt u ám, mắng một câu: “Rác rưởi!”

Sau đó liền ném điện thoại di động ra ngoài.

“Xử lí nó.” Tạ Sinh sẽ không chơi đùa với Lưu Chiến Hằng nữa, đứng dậy nói một câu như vậy, liền vội vã nhấc chân hướng lên sân thượng.

Hạ Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy có người đem súng chĩa về phía Lưu Chiến Hằng.

Cô không khỏi trợn to mắt, Tạ Sinh là muốn “Giải quyết” Lưu Chiến Hằng!

“Lưu Chiến Hằng!”

Hạ Diệp Chi chỉ kịp quát to một tiếng tên của anh ta, liền nghe “Đoàng” một tiếng vang thật lớn.

Nhưng may mắn chính là, Lưu Chiến Hằng thân thủ rất tốt, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát.

Tránh thoát xong, Lưu Chiến Hằng còn quay đầu nhìn về Hạ Diệp Chi cười nói: “Không sao.”

Người kia thấy Lưu Chiến Hằng tránh thoát, hình như có chút tức giận, liền bắt đầu đe dọa: “Mày trốn không thoát!”

Tuy rằng vừa nãy Tạ Sinh đã mang đi rất nhiều thủ hạ, nhưng vẫn lưu lại không ít.

Một phần để mang theo Hạ Diệp Chi đi, một bộ phận khác dùng đối phó Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng căn bản không đem những người này để ở trong mắt.

Anh lớn lên dưới tay Tạ Sinh, trải qua huấn luyện như ma quỷ.

Mặc kệ là thể năng hay nghị lực, đều không phải người thường có thể so sánh.

Coi như là vết thương trên người không tốt, nhưng tốc độ phản ứng vẫn rất nhanh, những người này không phải là đối thủ của anh ta.

Nhưng cuối cùng có thể là hai quyền khó địch bốn tay.

Chỉ là thời gian nháy mắt, Lưu Chiến Hằng cùng những người kia đánh nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Mà lúc này, Tạ Sinh mới đi tới cửa vào sân thượng, phía sau hỗn loạn tưng bừng đối với ông ta không có một chút nào ảnh hưởng.

Ông ta quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đem Hạ Diệp Chi mang tới!”

Thủ hạ tất cả đều là ngu xuẩn, không một ai khiến người ta bớt lo!

Người đang canh giữ Hạ Diệp Chi, vốn cũng là muốn đẩy Hạ Diệp Chi theo sau, nhưng vừa nãy Lưu Chiến Hằng cùng những người kia bắt đầu đánh nhau đã ngăn cản đường.

Thủ hạ nghe xong Tạ Sinh, lập tức nói: “Vâng.”

Nói xong, liền muốn đẩy Hạ Diệp Chi hướng về phía Tạ Sinh bên kia.

Tạ Sinh tuy rằng không lộ vẻ gì, có thể Hạ Diệp Chi cảm giác được ông ta hiện tại rất gấp.

Tên thủ hạ đang đẩy Hạ Diệp Chi, tránh khỏi khu vực đánh nhau, đi vòng hướng về cửa ra vào của sân thượng.

Hạ Diệp Chi không chút biến sắc nhìn quanh bốn phía, tay đang đặt lên trên tay vịn của xe lăn nắm thật chặt, quyết định cắn răng, nửa người trên hướng về trước nghiêng một cái, cả người liền từ xe lăn ngã xuống.

Hạ Diệp Chi ngã xuống đất, một khắc không ngừng lại hướng về bên cạnh lăn đi.

Hai chân của cô đã không giống xưa, không cảm giác chút nào, tuy rằng không dùng được khí lực quá to lớn, thế nhưng thân thể trên mặt đất cũng vẫn tính là linh hoạt.

Người đẩy xe lăn của Hạ Diệp Chi không nghĩ tới Hạ Diệp Chi lại đột nhiên như vậy, cũng sửng sốt một chút, sau đó liền chạy tới muốn bắt Hạ Diệp Chi.

Ngay khi vừa chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, đang muốn cúi người bắt Hạ Diệp Chi, trước mặt “Ầm” một tiếng vang lên, người vốn nên đến bắt Hạ Diệp Chi liền như vậy thẳng tắp ngã xuống.

Thời điểm ngã xuống, mắt cũng không có nhắm lại.

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, ánh mắt hướng lên trên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cô lẩm bẩm nói: “Ly.”

Phía sau Ly là rìa của sân thượng, nói cách khác Ly từ phía dưới trèo lên.

Điều này cũng chẳng có gì lạ, thân thủ của Ly cũng rất lợi hại.

Phía sau Ly còn có người, cô không phải một người mà tới được.

Tất cả những thứ này xảy ra rất nhanh, ngay cả Tạ Sinh cũng không nghĩ tới Ly cư nhiên có thể mang người từ phía dưới trèo lên sân thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.