Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
“Nếu như anh không muốn nói với tôi thì thôi vậy.” Hạ Diệp Chi vốn cũng chỉ thử hỏi một chút, cô cũng không nghĩ là Lưu Chiến Hằng sẽ nói với cô.
Lưu Chiến Hằng, con người này tâm tư quá sâu.
“Cô rất muốn biết?” Lưu Chiến Hằng quay lại nhìn cô.
Nghe giọng điệu của anh, dường như có ý định nói với cô.
Hạ Diệp Chi ngây người một lúc, cảm thấy bản thân có lẽ đã hiểu sai ý của anh ta.
Ngay cả khi Lưu Chiến Hằng thực sự nói với cô, chắc chắc sẽ có yêu cầu khác.
Lưu Chiến Hằng chắc chắn sẽ không làm việc gì khiến anh ta lỗ vốn.
Anh ta rất giỏi tính toán, nhìn thấu lòng người.
Thấy Hạ Diệp Chi vẫn không lên tiếng, Lưu Chiến Hằng đóng cửa lại và rời đi.
——-
Buổi trưa lúc ăn cơm, các món ăn rất phong phú.
Hạ Diệp Chi chỉ ăn một ít liền dừng lại.
Mùi vị này quá quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng bình tĩnh nói: “Tôi kêu người đến Kim Hải để mang đồ ăn về, trước đây cô thường ăn ở đó, nên sẽ hợp với khẩu vị của cô.”
Hạ Diệp Chi đã ăn ra khẩu vị của Kim Hải.
Chính vì ăn ra hương vị của Kim Hải nên cô mới ngạc nhiên như vậy.
Từ khi bị Mạc Gia Thành “bán” cho Tạ Sinh, Hạ Diệp Chi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.
Trong lúc hôn mê, cũng bị chuyển qua nhiều người.
Đến bây giờ ăn được món ăn của Kim Hải, cô mới dám khẳng định, mình đã quay về thành phố Hà Dương.
Mặc dù trước đó lúc gặp Tạ Ngọc Nam cũng có đoán được, nhưng lại không dám khẳng định.
“Hợp khẩu vị chứ?” Lưu Chiến Hằng lại hỏi cô.
Hạ Diệp Chi gật đầu, sau đó tiếp tục ăn.
Đã rất lâu chưa được ăn món ăn ở Kim Hải, trong lòng Hạ Diệp Chi vậy mà lại xuất hiện một chút cảm động.
Sau khi ăn xong cơm, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy có chút buồn ngủ.
Buồn ngủ đến mức không kiểm soát được bản thân, mí mắt dường như nặng nghìn cân, mở mắt cảm giác rất khó khăn.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo.
Mơ hồ nghe thấy Lưu Chiến Hằng hỏi cô: “Buồn ngủ sao?”
Lưu Chiến Hằng rõ ràng ngồi trước mặt cô, nhưng giọng nói của anh ta nghe như ở một nơi rất xa, lúc truyền vào tai cô, có chút mơ hồ.
“Tôi….” Hạ Diệp Chi buồn ngủ đến mức trực tiếp gục đầu xuống, càng muốn tỉnh táo thì lại càng buồn ngủ: “Trong đồ ăn….”
Có phải có thứ gì không?
Nếu không, sao cô có thể buồn ngủ như vậy chứ?
Nhưng phần sau của câu hỏi lại mắc kẹt trong cổ họng cô, không có cách nào nói ra, cô đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Lưu Chiến Hằng nhìn Hạ Diệp Chi đang thiếp đi.
Ly đi đến, cô liếc nhìn Lưu Chiếc Hằng, mới đi đến bên cạnh Hạ Diệp Chi.
“Hạ Diệp Chi.” Ly nhìn xuống, lấy tay vỗ vào bả vai Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hoàn toàn không phải ứng lại, ngược lại vì ngủ quá sâu, bị cô ta vỗ vai, toàn bộ cơ thể của cô nghiêng sang một bên.
Ly đưa tay ra để đỡ Hạ Diệp Chi, hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Đưa cô ấy cho Tạ Ngọc Nam, ngược lại là cách an toàn nhất.” Lưu Chiến Hằng nhìn Hạ Diệp Chi, giống như hạ quyết tâm, đứng dậy: “Chuẩn bị xuất phát.”
Anh ta nói xong liền đi ra ngoài.
Ly đẩy Hạ Diệp Chi đi theo sau.
Vừa mới đi được mấy bước, điện thoại của Ly reo lên.
Lưu Chiến Hằng dừng lại một chút, sau đó đứng lại.
Ly nhận điện thoại, người bên kia nói một đoạn rất dài, một lúc sau, Ly nói: “Tôi biết rồi.”
Rồi cúp máy.
Không đợi Ly lên tiếng, Lưu Chiến Hằng đã lên tiếng hỏi: “Mạc Đình Kiên quay lại rồi?”
Ly gật đầu: “Đùng.”
“A”. Lưu Chiến Hằng cười một tiếng, không rõ ý tứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.