Mạc Đình Kiên cũng giống như mọi khi, mặc một bộ âu phục phẳng phiu được thiết kế sẵn, sắc mặt âm u, hơi thở toát ra vẻ lạnh lẽo.
Hai tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, tuy anh chưa nói gì, nhưng Hạ Diệp Chi đã cảm nhận được áp lực nặng nề đến từ anh.
Hạ Diệp Chi nhớ lại chuyện hôm qua mình đã làm với anh ở Kim Hải, vô thức lui về sau một bước, kéo vạt áo Mạc Gia Thành nhỏ, hỏi nhỏ: “Cậu biết quán net có cửa sau không?”
Mạc Gia Thành nhỏ cho rằng cô sợ khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên, thật ra cậu cũng sợ, nhưng cậu là đàn ông, không thể nào mất mặt trước mặt phụ nữ.
Cậu ra vẻ bình tĩnh trấn an cô: “Chị đừng sợ, người anh ấy tìm là tôi, sẽ không làm gì chị đâu.”
Hạ Diệp Chi khóc không ra nước mắt, đọc full tại truyen.one cô cảm thấy người nói câu này phải là cô mới đúng.
Mạc Gia Thành nhỏ nói xong, bước lên che chở trước mặt Hạ Diệp Chi, ngẩng đầu hô lớn với Mạc Đình Kiên: “Em sẽ trở về với anh, anh đừng đụng đến chị ấy.”
Vừa nói xong, cậu liền thấy ánh mắt Mạc Đình Kiên trở nên lạnh như băng.
Mạc Gia Thành nhỏ rụt cổ một cái, nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm, vẻ mặt không sợ hãi mà đứng chắn trước mặt Hạ Diệp Chi.
Nếu như không phải vì Mạc Gia Thành nhỏ đến giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, Hạ Diệp Chi có lẽ sẽ thấy hơi cảm động.
Có điều sau khi Mạc Gia Thành nhỏ nói xong, sắc mặt Mạc Đình Kiên càng thêm âm trầm, nếu để Mạc Gia Thành nhỏ nói tiếp, chắc chắn kết cục của cô sẽ càng thảm hại hơn.
Hạ Diệp Chi kéo Mạc Gia Thành nhỏ xoay người chạy thẳng vào trong quán net.
Mạc Gia Thành theo bản năng mà chạy theo cô, nhưng chạy được vài bước, cậu liền hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Chị chạy cái gì? Mặc dù anh họ tôi là một Đại Ma Vương, nhưng anh ấy sẽ không ăn hiếp phụ nữ.”
Thật ra trong lòng Hạ Diệp Chi cũng hơi lo lắng, nhưng mà dù thua cuộc cũng không thể yếu thế, cô hất cằm lên, vẻ mặt không sợ hãi mà nhìn anh: “Chưa ăn cơm, chạy không nổi.”
Mạc Gia Thành còn đang đắm chìm trong tin tức mang tính oanh tạc “Hạ Diệp Chi là vợ của Mạc Đình Kiên”, vẫn chưa kịp phản ứng.
Mạc Đình Kiên không nói nhiều, trực tiếp mở cửa xe, đẩy Hạ Diệp Chi vào.
Ngay sau đó, anh quay đầu liếc sang Mạc Gia Thành vẫn còn trong trạng thái mơ màng: “Một lát nữa sẽ tính sổ với cậu.”
Mạc Gia Thành run rẩy, nhanh chóng chui vào trong xe.
…
Trong xe, Hạ Diệp Chi ngồi dựa vào trong góc, nhàm chán nghịch điện thoại.
Tuy cô hơi chột dạ, nhưng vẫn muốn giả vờ ra vẻ không sao.
Dù sao thì, so với chuyện mà Mạc Đình Kiên đã làm, những việc cô làm đều không đáng kể.
Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Mạc Gia Thành rùng mình một cái, lập tức đứng thẳng người, vâng lời răm rắp.
Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất anh họ Mạc Đình Kiên này.
Hạ Diệp Chi cũng không trở về phòng mà trốn ở cầu thang lầu hai, im lặng nhìn chằm chằm xuống phòng khách.
Nhìn Mạc Gia Thành câm như hến đứng yên đó, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, Hạ Diệp Chi không khỏi than thở, nếu như Mạc Đình Kiên sống trong thế giới động vật, vậy nhất định cũng là Chúa tể sơn lâm, Vua của muôn loài.
“Anh cậu biết chuyện cậu về nước chưa?”
Cô của Mạc Đình Kiên mười tám tuổi đã sinh ra Tư Thừa Ngọc, sau đó đến ba mươi bốn tuổi mới sinh tiếp Mạc Gia Thành, không giống với những đứa trẻ lớn như bọn họ, cả nhà cô đều cực kỳ nuông chiều Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành tính tình năng động nhanh nhẹn, thường trốn nhà đi chơi, cả nhà cô cũng đã quen từ lâu.
Nhưng nếu cô biết lần này Mạc Gia Thành chạy đến thành phố Hà Dương, chắc chắn cô sẽ gọi điện cho anh, nhóc con mới mười bốn tuổi, một mình vượt biển chạy về nước, bọn họ đương nhiên cũng sẽ lo lắng.
Cô đến bây giờ vẫn chưa gọi điện cho anh, chắc chắn là còn chưa biết chuyện Mạc Gia Thành trở về.
Mà anh trai Mạc Gia Thành – Trần Tuấn Tú hiện giờ đã ở tại thành phố Hà Dương.