Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, nếu không phải Mạc Gia Thành và Hạ Diệp Chi dây dưa một chỗ, có lẽ anh sẽ khen Mạc Gia Thành một câu can đảm.
Cô lại nhớ đến lúc ở trong phòng trọ, cô lấy viên đạn mà không chuốc thuốc tê cho Mạc Đình Kiên, ấy vậy mà từ đầu đến cuối anh vẫn không nói tiếng nào, cũng không ngất đi.
Cô đáng lẽ phải nghĩ ra, một người đàn ông có nghị lực như vậy, sao có thể chỉ là một công tử nhà giàu độc đoán ngông cuồng, tâm tư của anh nhất định thâm trầm hơn so với bất kỳ ai, anh chắc chắn là ma quỷ từ vực sâu bò ra.
Hạ Diệp Chi há hốc miệng, lại phát hiện mình không phát ra được lời nào.
Mạc Đình Kiên sờ sờ đầu cô, động tác dịu dàng đến kì dị: “Cô còn chưa xem qua căn phòng của chúng ta, để tôi dẫn cô đi xem.”
Hạ Diệp Chi hơi giãy dụa, có điều Mạc Đình Kiên cũng không quan tâm, mạnh mẽ lôi kéo cô đi lên phòng ngủ chính.
Anh dẫn cô đi vào phòng quần áo.
Hạ Diệp Chi đi vào, liền ngơ ngẩn cả người.
Trong phòng quần áo, hơn một nửa không gian đều treo quần áo của mợ chủ, tất cả đều theo phong cách mới mẻ, túi xách và giày cũng đều có.
Nhiều quần áo như vậy, cho dù mỗi ngày cô mặc một bộ, mấy tháng sau cũng không sợ trùng lặp.
Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh, chú ý đến những biến đổi trên gương mặt cô.
Cố Tri Dân đã từng nói, không có người phụ nữ nào không thích những thứ này.
Thấy Hạ Diệp Chi lộ vẻ kinh ngạc, Mạc Đình Kiên lên tiếng: “Đây đều là tôi cho người may theo kích thước của cô.”
Hạ Diệp Chi xoay người nhìn anh, bên trong đôi mắt mèo xinh đẹp là vẻ lạnh lùng: “Xem ra ngài Mạc rất hiểu đạo lý “Tát một cái, thưởng một quả táo”, cách hay!”
Loại người như Mạc Đình Kiên này, trong từ điển của anh đại khái không có mấy chữ như xin lỗi hay nhận lỗi, anh chỉ muốn khống chế, nắm trong tay quyền chủ động tuyệt đối.
Thân phận thật của anh vốn là Hạ Diệp Chi biết trước, trong tay cô nắm quyền chủ động, còn chưa kịp sử dụng cho tốt đã bị Mạc Đình Kiên nhìn thấu, tìm được cô và Mạc Gia Thành.
Hạ Diệp Chi vẻ mặt cứng ngắc đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh.
Cô mà liếc nhìn Mạc Đình Kiên nhiều hơn nữa thì sẽ không nhịn được mà xé nát khuôn mặt kia mất, cách tốt nhất là không nhìn anh nữa.
Sau khi ra ngoài, cô trở lại căn phòng mình ở lúc trước, lại phát hiện giường trong phòng đã biến mất.
Cô quay người chạy ra hành lang, nhoài người ra lan can mà nhìn, lại nhìn thấy vệ sĩ đang mang giường ra phòng khách.
Vì để cô quay lại phòng ngủ chính mà dọn luôn giường của cô đi mất.
Mạc Gia Thành không biết từ đâu bước ra, cậu đi đến cạnh cô, bắt chước cô nhoài người ra khỏi lan can, nhìn theo tầm mắt cô: “Anh họ đối xử với chị thật tốt.”
Hạ Diệp Chi: “Ha ha.”
Vẻ mặt Mạc Gia Thành thành thật: “Nếu như là tôi, anh họ sẽ không cho người ném giường đi, mà là trực tiếp đá văng tôi đi.”
Hạ Diệp Chi cũng không cảm thấy an ủi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu thực sự là em họ anh ta ư?”
“Đúng vậy, mẹ của tôi và ba anh ấy là anh em ruột.” Mạc Gia Thành buông tay, tỏ vẻ mình cũng bất đắc dĩ.