Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 113: NGỦ CŨNG NGỦ RỒI EM TRỐN CŨNG VÔ ÍCH



Mạc Gia Thành nói xong, tự xoa bụng mình: “Chị dâu họ, lúc nào chị định đi ăn cơm?”

“Lúc nào cũng không muốn đi.”

Hạ Diệp Chi nói xong liền quay người trở về phòng.

Cô đã bị Mạc Đình Kiên dọa no rồi, còn ăn cơm gì nữa chứ?

Đêm qua ở Netcafe cả một đêm với Mạc Gia Thành, cô bây giờ một chút cũng không đói, chỉ là rất buồn ngủ.

Mạc Đình Kiên không cho cô đi, còn khiêng giường trong phòng cô ném ra ngoài, những phòng khác căn bản không ở được, cô chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ chính.

Cô không tin Mạc Đình Kiên còn có thể ăn cô!

Lúc cô về phòng, Mạc Đình Kiên đã không còn ở đó nữa.

Hạ Diệp Chi cởi áo khoác xong liền trực tiếp leo lên giường.

……..

Lần này cô ngủ có hơi lâu, lúc tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều rồi.

Bụng trống rỗng, đói chết mất.

Cô xuống lầu nhìn, phát hiện phòng khách không có người.

Hạ Diệp Chi tự vào phòng bếp tìm đồ ăn, cô tự làm cho mình món mì Ý, bưng tới phòng ăn chuẩn bị ăn, liền nghe thấy tiếng la hét bên ngoài của Mạc Gia Thành: “Hạ Diệp Chi, tôi không muốn đi học!”

“……”

Hạ Diệp Chi im lặng ăn được hai miếng, cầm khăn giấy lau qua miệng, liền đứng lên vào phòng khách.

Trong phòng khách, Mạc Gia Thành đang ôm chân Mạc Đình Kiên ngồi trên đất khóc.

Nhưng trên mặt nó lại không có nước mắt.

Sau khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi ra, trực tiếp chạy qua ôm Hạ Diệp Chi khó: “Tôi không muốn đi học…..”

Mạc Đình Kiên lạnh mặt đi tới, duỗi tay kéo Mạc Gia Thành ném qua một bên, lạnh lùng nói: “Em tìm cô ấy cũng vô ích, cô đã ủy thác trách nhiệm cho anh, anh đương nhiên phải dạy dỗ em thật tốt.”

Hai từ “dạy dỗ” được anh nhấn mạnh, Mạc Gia Thành nghe xong da đầu tê rần.

“Cậu còn nhỏ như vậy vốn dĩ nên đi học, khóc cái gì?’ Hạ Diệp Chi cảm thấy lời của Mạc Đình Kiên không có vấn đề gì, dù sao cô cũng từng thấy Mạc Gia Thành đứa trẻ này có bao nhiêu nghịch ngợm rồi.

Nhưng mà, biểu hiện của Mạc Gia Thành trước mặt Mạc Đình Kiên trái lại khiến cô có chút kinh ngạc.

Mạc Gia Thành lắc đầu, mặt đáng thương nhìn Hạ Diệp Chi: “Chị không hiểu đâu.”

Dạy dỗ của Mạc Đình Kiên, chính là không cho cậu chơi game, không cho tiền tiêu vặt…..

Trái lại là tất cả chuyện cậu muốn làm, Mạc Đình Kiên đều không để cậu làm, thoát không khỏi tầm mắt của Mạc Đình Kiên, còn khổ hơn ở địa ngục.

Nếu như sớm biết trốn về nước sẽ có kết cục bị Mạc Đình Kiên dạy dỗ, cậu nhất định sẽ không về.

Sau khi biết được sự thật bị Mạc Đình Kiên “dạy dỗ” không thể thay đổi được, dứt khoát đi lên lầu.

Thằng nhóc vừa đi, Hạ Diệp Chi liền quay người đi vào phòng bếp, tiếp tục ăn món mì Ý của mình.

Mạc Đình Kiên đi phía sau cô cũng tiến vào: “Sau này cho dù Mạc Gia Thành có bày vẻ mặt đáng thương trước mặt cô, cô cũng không được giúp nó.”

Hạ Diệp Chi cười châm biếm: “Ờ, sẽ không, dù sao cũng là giả bộ.”

Dù sao cô lúc trước, còn thấy thương tiếc vì Mạc Đình Kiên tới.

Mạc Đình Kiên đương nhiên nghe ra ngữ khí châm biếm trong lời nói của cô, anh hơi nhíu mày dường như rất không hài lòng với giọng điệu châm biếm này của cô.

Anh cảm thấy mặc dù mình lừa Hạ Diệp Chi, nhưng những chuyện anh làm bây giờ đều là bù đắp cho những chuyện trước kia, anh không cảm thấy bản thân có chỗ nào không đáng được tha thứ cả.

Hạ Diệp Chi cầm nĩa trộn mì Ý, chậm rãi ăn, không phản ứng lại với Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái, rồi quay người đi ra ngoài.

……..

Buổi tối.

Hạ Diệp Chi tắm rửa xong đi ra, trong phòng vẫn trống không, không có bóng dáng của Mạc Đình Kiên.

Cô mặc bộ đồ ngủ vô cùng kín đáo, leo lên trên gường nằm, trong đầu đều nghĩ đợi lúc nữa Mạc Đình Kiên vào, nếu như anh muốn làm gì đó với cô, cô nên đáp trả thế nào….

Kết quả, đợi đến khi cô ngủ rồi, cũng không đợi được Mạc Đình Kiên.

Tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm hôm sau rồi.

Hạ Diệp Chi mở mắt, muốn lật người, nhưng phát hiện cơ thể bị người khác ôm chặt, không nhúc nhích được.

Hơi thở quen thuộc bên cạnh nói cho cô biết, là Mạc Đình Kiên.

Cô cắn răng, kéo cánh tay của Mạc Đình Kiên từ trên người mình ra, liền lăn sang bên kia giường, cách xa Mạc Đình Kiên.

Lúc này Mạc Đình Kiên cũng đã tỉnh, anh nghiêng người đối mặt với Hạ Diệp Chi, tóc hơi rối, đường viền áo ngủ trượt xuống một nửa, đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn vô cùng dịu dàng.

Nếu không phải sớm nhìn thấy bộ mặt thật của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị bộ dạng này lừa.

Cô cảnh giác nhìn Mạc Đình Kiên, cô không biết anh quay về phòng từ lúc nào, lên giường thế nào, sao lại ôm cô trong lòng.

Mạc Đình Kiên lật người xuống giường, quay đầu nhìn cô, giọng hơi khàn, lời nói ra không có ý nghĩ nào khác: “Ngủ cũng ngủ rồi, cô trốn cũng vô ích.”

Hạ Diệp Chi không nhịn được, ném cái gối về phía anh.

Mạc Đình Kiên bắt được cái gối, cũng không tức giận, đi thẳng vào phòng tắm.

Bữa ăn sáng là mì sợi, đây là do Mạc Đình Kiên yêu cầu.

Hạ Diệp Chi vốn dĩ không muốn ăn sáng, nhưng Mạc Gia Thành đáng thương khẩn cầu cô: “Xem ra chúng ta đều bị Mạc Đình Kiên bắt nặt, chị cũng ăn một phần đi…..”

“…….” Mặc dù cô muốn phản bác, nhưng lại không thể không thừa nhận Mạc Gia Thành nói rất đúng.

Cô nấu ba bát mỳ.

Mạc Gia Thành bưng một bát ra ngoài trước, sau đó, Hạ Diệp Chi lại lấy một cái bát, cầm hủ muối lại, bỏ nửa muỗng muối vào, sau đó chậm rãi khuấy.

Hạ Diệp Chi hài lòng nhếch môi cười, bưng tới phòng ăn, đặt trước mặt Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên không ngờ Hạ Diệp Chi sẽ nấu phần của anh, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Trên mặt Hạ Diệp Chi mang theo nụ cười nhạt, gắp một đũa mỳ đưa tới trước mặt anh, ngữ khí dịu dàng nói: “Nếm thử coi mỳ tôi làm có ngon không.”

Mạc Đình Kiên gật đầu, có thể từ trong đôi mắt mèo xinh đẹp của cô thấy rõ sự phấn khích.

Bát mỳ này, chắc chắn có vấn đề.

Dưới ánh nhìn như đã hiểu rõ mọi việc của Mạc Đình Kiên, dọa cô muốn đổi lại bát mỳ.

Nhưng, ngay sau đó, Mạc Đình Kiên vẫn ăn mỳ do cô đút, sau đó mặt không biến sắc nói: “Mùi vị không tệ.”

Cho dù có mặn, hương vị cũng giống như mẹ anh nấu.

Sắc mặt như trong dự tính của Hạ Diệp Chi lại không xuất hiện trên mặt Mạc Đình Kiên, anh lấy đôi đũa từ trong tay Hạ Diệp Chi, cuối đầu chậm rãi ăn mỳ.

Hạ Diệp Chi mở to mắt nhìn anh ăn một mạch hết bát mỳ, sắc mặt không thay đổi chút nào.

Mạc Đình Kiên “nén giận” thế này, với Mạc Đình Kiên hôm qua uy hiếp, dọa dẫm cô hoàn toàn không giống là một người.

Mạc Đình Kiên cầm lấy ly nước, đột nhiên cười lên, trong mắt lóe lên sự đắc ý không dễ nhận ra.

Cho dù là dở thủ đoạn hay giả bộ đáng thương, Hạ Diệp Chi đều không có khả năng là đối thủ của anh.

Cô dở trò vặt báo thù anh, anh liền thuận theo ý cô, để cô báo thù thành công.

Nhưng cô quá dễ mềm lòng.

Từ thái độ cô đối với nhà họ Hạ là có thể nhìn ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.