Trên đường về nhà, Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đi siêu thị, bởi vì lúc cô ra ngoài đã nói với Mạc Đình Kiên là muốn mua chút đồ, sau đó mới đi đón Mạc Hạ.
Đi dạo một vòng trong siêu thị, sau khi mua một chút đồ vật linh tinh, cô đưa Mạc Hạ trở về nhà.
Tiến vào cửa lớn biệt thự, Hạ Diệp Chi liếc mắt liền nhìn Mạc Đình Kiên ngồn xổm lù lù chơi đùa cái gì đó. .
Hạ Diệp Chi mang theo Mạc Hạ đi qua, Mạc Hạ đã lên tiếng hỏi vẫn đề mà cô muốn hỏi: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
Mạc Đình Kiên đưa tay giữ chặt cánh tay nhỏ của Mạc Hạ, ra hiệu bé tự nhìn.
Sau khi Mạc Hạ thấy, kinh ngạc hô lên: “Con kiến?”
“Thời tiết cuối thu còn có kiến sao?” Hạ Diệp Chi cũng tò mò tiến tới.
Lúc này, có người giúp việc ôm một cái hộp thủy tinh từ trong biệt thự đi tới.
“Cậu chủ, hộp thủy tinh của cậu đây.”
Mạc Đình Kiên nhận lấy, đặt xuống dưới đấy, nói với Mạc Hạ: “Đem con kiến bắt vào đây.”
“Được!”
Người bạn nhỏ với cái gì cũng rất tò mò, đối với các con côn trùng, động vật nhỏ luôn có cảm giác thích thú, Mạc Hạ cực kỳ nghe lời bắt con kiến thả vào trong hộp, vừa bắt vừa nghĩ linh tinh: “Thật nhỏ nha, mình phải nhẹ nhàng bắt chúng nó…”
Sau khi bắt xong con kiến và đi vào trong phòng, hai cha con vây quanh chiếc hộp thủy tinh xem con kiến ăn gì.
Hạ Diệp Chi đứng một bên nhìn, cảm thấy cảnh này vừa ấm áp lại khôi hài.
Ai có thể nghĩ tới đường đường là đại Boss Mạc thị lại có thể cùng con gái đi bắt con kiến.
Cô không nhịn được chụp vài tấm hình gửi cho bạn bè: Cha nó nhìn thấy con kiến trong sân, tự mình ngồi trong sân nhìn rất lâu, sau đó còn sai Mạc Mạc bắt về phòng cùng chơi đùa [ hình ảnh ].
Đầu này tin nhắn vừa gửi đi, liên tục có người trả lời.
Đầu tiên là Thẩm Lệ: ‘”Mạc Mạc của chúng ta là tiểu thiên thần, thật sự quá đáng yêu.”
Sau đó là Cố Tri Dân: “[ nghiêm túc ] Mọi người ở trong nhà rảnh rỗi quá lâu nên phát điên rồi!”
Thời Dũng: “[ nghiêm túc ] Mọi người ở trong nhà rảnh rỗi quá lâu nên phát điên rồi!”
Phó Đình Tây: “[ nghiêm túc ] Mọi người ở trong nhà rảnh rỗi quá lâu nên phát điên rồi!”
Sau đó, Thời Dũng cùng Phó Đình Tây rõ ràng là sao chép lại bình luận của Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi nhìn bình luận của bọn họ, nghĩ lại những chuyện Mạc Đình Kiên đã làm trong nhà gần đây.
Đếm chim sẻ, nhìn con kiến…
Anh đang cảm thấy nhàm chán sao?
Hạ Diệp Chi hướng mắt nhìn về Mạc Đình Kiên ở bên kia, anh đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Mạc Hạ, Mạc Hạ đang ngửa đầu cười.
Gần đây, tình cảm của Mạc Đình Kiên cùng Mạc Hạ càng ngày càng tốt đẹp, ở chung cũng càng ngày càng hòa hợp.
Mạc Đình Kiên trước kia đều rất bận rộn, cả ngày có vô số chuyện chờ anh xử lý, nhưng bây giờ anh lại hoàn toàn rảnh rỗi, anh cũng có chút chưa thích nghi, nhưng anh lại vẫn ở nhà với cô mỗi ngày, cảm thấy nhàm chán cũng không nói ra.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện thoại tới bệnh viên tư nhân hẹn lịch ngày mai đến kiểm tra.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hạ Diệp Chi nói chuyện này với Mạc Đình Kiên.
“Em đã hẹn lịch kiểm tra vào ngày mai, chúng ta cùng đi nhé!”
Mạc Đình Kiên đạng dựa vào đầu giường đọc sách, nghe vậy liền lên tiếng: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi ngồi khoanh chân bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn: “Kiểm tra xong, cùng Cố Tri Dân bọn họ ăn cơm.”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu: “Được.”
Hạ Diệp Chi nhịn không được cười ra tiếng.
Mặc dù đều trả lời một từ, nhưng “Ừm” và “Được” là khác nhau, xem ra anh ấy thật sự muốn ra ngoài.
Mối quan hệ của cô và Mạc Đình Kiên giống như là trao đổi, trước kia đều là Mạc Đình Kiên không cho cô làm cái này làm cái kia, còn bây giờ cô đều trông coi anh khắp nơi.