Hạ Diệp Chi vuốt ngực vài cái, mới lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở đây, anh không phải đang ở thư phòng sao?”
Mạc Đình Kiên nói là có cuộc họp online, rồi đi qua thư phòng, cũng không biết tại sao lại ra đây tìm cô, không gây ra chút tiếng động nào.
Mạc Đình Kiên không trả lời hỏi ngược lại: “Thất Thành2 làm lễ công bố ra mắt?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ.”
Mạc Đình Kiên không biết nghĩ ra được điều gì, đột nhiên nói: “Có dẫn theo người nhà đi được không.”
Mạc Đình Kiên bây giờ dính cô dính rất chặt, vả lại không dễ nổi giận, chỉ là có chút cáu kỉnh đôi chút, nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
Lúc sắp đến hiện trường, Hạ Diệp Chi đã gửi tin nhắn cho Tần Thủy San.
Tần Thủy San đứng trước cửa chờ họ.
Trông thấy Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi cùng nhau đi đến, gương mặt Tần Thủy San hiện ra kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh trở lại dáng vẻ bình thường như là mọi việc đáng lẽ sẽ như vậy: “Anh Mạc…”
Nhìn qua bên Hạ Diệp Chi, Tần Thủy San thăm dò kêu lên một tiếng: “Chị Mạc?”
Trong vòng nửa năm xảy ra quá nhiều chuyện, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ, Mạc Đình Kiên đem Mạc thị cho Hạ Diệp Chi, tất cả đều là tin động trời, bây giờ lại gặp hai người đi chung với nhau, cũng không có gì đột ngột, tất cả cứ như vốn dĩ là như thế.
Hạ Diệp Chi nghe vậy phá lên cười: “Lâu quá không gặp.”
Phản ứng của Hạ Diệp Chi như là quả quyết nói cho Tần Thủy San rằng, cô ta đã không gọi sai.
“Đúng rồi.” Tần Thủy San lại quay qua Mạc Đình Kiên: “Lúc gửi thiệp mời cho anh Mạc, còn tưởng là anh Mạc sẽ không đến.”