Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1187: CÓ KHÁC BIỆT GÌ VỚI CHUỘT CỐNG.



Người tài xế ngồi ở ghế đầu nhân lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Phong đứng song song với nhau, đưa tay ra chạm vào tay nắm cửa, định nhân lúc Mạc Đình Phong không để ý, mở cửa xuống xe đến cứu Hạ Diệp Chi.

Nhưng Mạc Đình Phong phát hiện ra ý định của tài xế, u ám lên tiếng: “Ngồi yên, không được di chuyển lung tung!”

Ông ta vừa nói, vừa dễ dàng đóng cửa xe lại nhanh chóng ngồi vào cạnh Hạ Diệp Chi, bàn tay cầm con dao không lúc nào buông lỏng, lớn tiếng hét lên với tài xế: “Không muốn người phụ nữ này chết thì mau lái xe đi!”

Hạ Diệp Chi ở trong tay Mạc Đình Phong, tài xế không dám manh động, vẻ mặt anh ta chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi, khởi động xe.

Mạc Đình Phong hiểu con người của Mạc Đình Kiên, cũng biết những thuộc hạ của Mạc Đình Kiên cũng không phải là người tốt, không dám lơ là thiếu cảnh giác, nhìn chằm chằm vào tài xế.

Hạ Diệp Chi giữ nguyên tư thế ngồi trên xe, ung dung thản nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên tay.

Lúc Mạc Đình Phong lên xe, cô vẫn đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Lệ, mà đến bây giờ, Thẩm Lệ vẫn chưa cup điện thoại, nên, Thẩm Lệ có lẽ đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Mạc Đình Phong.

Chắc chắn Thẩm Lệ sẽ liên lạc với Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi cũng không cup điện thoại, thậm chí còn cẩn thận nhét điện thoại vào trong túi, chậm rãi nói với Mạc Đình Phong: “Chuyện bên trong Kim Hải, là ông làm, mục đích chính là để gây nên sự náo loạn, đợi đến khi tôi hoặc Mạc Đình Kiên chỉ có một mình, ông có thể ra tay bắt người dùng để uy hiếp.”

Mạc Đình Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Không hổ danh là người phụ nữ của Mạc Đình Kiên, vẫn xem như là có đầu óc.”

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh hỏi: “Tiểu Thành ở đâu?”

“Một thời gian dài như vậy mấy người không có động tĩnh gì, tôi còn tưởng các người không quan tâm đến tên tiểu tử kia nữa chứ.”

Mặc dù giọng nói của Mạc Đình Phong nghe có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nghe ra, ông ta có vẻ nhẹ nhõm.

Mạc Đình Phong biết đối với Mạc Đình Kiên mà nói, Mạc Gia Thành là một người rất quan trọng.

Nên, ông ta mới bắt Mạc Gia Thành đi, ý định ban đầu là muốn uy hiếp Mạc Đình Kiên, nhưng khoảng thời gian này Mạc Đình Kiên lại không hề gióng trống khua chiêng tìm Mạc Gia Thành, điều này khiến Mạc Đình Phong có cảm giác Mạc Đình Kiên không đặc biệt quan tâm đến Mạc Gia Thành, trong lòng bắt đầu trở nên lo lắng.

Bây giờ nghe Hạ Diệp Chi hỏi về Mạc Đình Kiên, trong lòng ông ta lại cảm thấy bọn họ vẫn còn quan tâm đến Mạc Gia Thành.

Hạ Diệp Chi không để tâm, khẽ cười nói: “Cậu ấy không phải là em trai ruột của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên muốn quản thì quản, không muốn quản thì không quản, nhưng mẹ của tiểu Thành chắc chắn sẽ không quan tâm đến cậu ấy.”

Nghe cô nhắc đến Mạc Liên, vẻ mặt Mạc Đình Phong liền thay đổi: “Mấy người đã làm gì với bà ấy? Bà ấy là dì ruột của Mạc đình Kiên!”

“Dì?” Hạ Diệp Chi lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén mang theo sự lạnh lùng đến thấu xương: “Vậy mẹ ruột của Mạc Đình Kiên thì sao? Bà ấy đã sống với ông hơn mười năm, trong mắt ông bà ấy được xem là gì?”

Vẻ mặt của Mạc Đình Phong càng trở nên khó coi: “Câm miệng!”

“Sợ rồi? Ông nên sợ, dù sao, ông cũng giết hại bà ấy, mà Mạc Liên là kẻ đồng lõa, là hai người giết chết bà ấy, lúc Mạc Liên gặp bà ấy, cũng rất sợ hãi.”

Giọng nói của Mạc Đình Kiên trầm thấp, trong xe đóng chặt, chật hẹp, nghe có vẻ rất lạnh lùng.

Mạc Đình Phong rùng mình: “Cô nói cái gì? Cô đã đưa bà ấy đi gặp xem thi thể của Cảnh Thư! Bà ấy không chịu đựng được kích động! Bà ấy vô tội!”

“Vậy mẹ của Mạc Đình Kiên có tội sao? Ông là một kẻ ích kỷ, nhu nhược, dám làm không dám chịu!” Hai từ cuối cùng, Hạ Diệp Chi còn nghiến răng nói ra.

Mạc Đình Phong bị Hạ Diệp Chi chọc tức: “Tôi giết cô!”

Trên khuôn mặt của Hạ Diệp Chi không có chút sợ hãi: “Chỉ cần ông giết tôi, cái chết của Trần Tuấn Tú cũng sẽ bị lôi ra, ông và Mạc Liên cũng sẽ bị vạn người mắng nhiếc, còn không động thủ? Dám làm không dám chịu thì làm đàn ông gì chứ? Có khác gì chuột cống?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.