Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1192: AI BẢO CẬU TA HỌ MẠC



Bệnh viện.

“Sức khỏe của bệnh nhân không còn gì đáng lo ngại, căn cốt cơ thể của cậu ta tốt, tuy trong khoảng thời gian này không ăn uống đầy đủ, cơ thể có chút suy yếu, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục.”

Bác sĩ lật cuốn sổ ghi chép bệnh lý, nói về tình trạng của Mạc Gia Thành.

“Cám ơn bác sĩ.” Hạ Diệp Chi nói cảm ơn, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, lại hỏi: “Vậy khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?”

Mạc Gia Thành được cảnh sát tìm ra, lúc này đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang trong trạng thái mê man.

Bác sĩ mỉm cười nói: “Rất nhanh có thể tỉnh.”

Sau đó, bác sĩ dặn dò thêm một số việc rồi xoay người rời đi.

Hạ Diệp Chi nhìn bác sĩ đi ra ngoài, lúc quay đầu lại thì phát hiện Mạc Đình Kiên đứng bên giường nhìn Mạc Gia Thành đang nằm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, không có một tia cảm xúc.

Hạ Diệp Chi đến gần, nhẹ giọng nói: “Có thể Tiểu Thành biết hết rồi.”

Lúc trước Tạ Sinh bọn họ vì muốn lợi dụng Mạc Gia Thành đã mượn chuyện của mẹ cậu ấy là Mạc Liên để kích động mối quan hệ của Mạc Gia Thành và Mạc Đình Kiên, nhưng lúc đó Mạc Gia Thành cũng chỉ biết việc Mạc Liên vào viện tâm thần có quan hệ với Mạc Đình Kiên, nhưng lại không biết nguyên nhân mà Mạc Đình Kiên làm như vậy.

Càng không biết những chuyện mà nhà họ Mạc gặp phải.

Mạc Đình Kiên che giấu những chuyện này, đơn giản vì anh chỉ muốn Mạc Gia Thành có thể bình tĩnh mà sống yên ổn, không muốn để cho Mạc Gia Thành giống anh.

Nhưng Mạc Đình Phong lại không nghĩ như vậy, ông ta vì mục đích mà không từ thủ đoạn, chắc hẳn đã nói hết mọi chuyện cho Mạc Gia Thành.

“Ai bảo cậu ta họ Mạc.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói, là đang nói Mạc Gia Thành, cũng là đang nói bản thân anh.

Dòng họ Mạc này có lẽ là một lời nguyền rủa, trốn không thoát.

Lúc này, Hạ Diệp Chi không thể nghĩ ra câu gì để an ủi anh.

……

Thời gian Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đi ra ngoài ăn cơm, thì bệnh viện gọi điện thoại đến nói Mạc Gia Thành đã tỉnh.

“Được, chúng tôi lập tức trở lại.”

Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Tiểu Thành tỉnh.”

Mạc Đình Kiên chỉ “Ừm” một tiếng.

Hai người cùng đến bệnh viện, khi đến gần cửa phòng bệnh, Mạc Đình Kiên đột nhiên dừng lại.

Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Anh ở đây chờ em.”

Trên hành lang bệnh viện có để ghế dài cho mọi người nghỉ ngơi, Mạc Đình Kiên nói xong liền ngồi xuống băng ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, không giống quyết định nhất thời mà ngay từ đầu đã quyết định chủ ý không gặp Mạc Gia Thành.

Hạ Diệp Chi im lặng một lát, không chắc chắn nói: “Là… bởi vì chuyện mà Tiểu Thành đã làm trước đó sao?”

Cô cảm thấy, Mạc Đình Kiên vì việc Mạc Gia Thành “bán” cô cho Tạ Sinh mà vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Anh không muốn gặp nó.” Mạc Đình Kiên vẻ mặt phức tạp nói.

Câu trả lời của Mạc Đình Kiên, đã khẳng định suy đoán trong lòng của Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên là người nói một không nói hai, trong lòng anh quan tâm Mạc Gia Thành, không thể thật sự bỏ mặc Mạc Gia Thành, nhưng cũng sẽ không tha thứ cho Mạc Gia Thành.

Tính cách của Mạc Đình Kiên như thế, Hạ Diệp Chi cũng không ép buộc anh: “Được, vậy anh ở đây chờ em.”

Lúc Hạ Diệp Chi đẩy cửa phòng bệnh rồi bước vào, bác sĩ vẫn còn trong phòng.

Bác sĩ đến chỗ Hạ Diệp Chi nhỏ giọng dặn dò vài câu, rồi đi ra.

Mạc Gia Thành vẫn không nhúc nhích nằm trên giường bệnh, hô hấp vững vàng, nếu không thấy cậu đang mở mắt, Hạ Diệp Chi sẽ nghĩ cậu còn đang mê man.

“Tiểu Thành.” Hạ Diệp Chi gọi cậu.

Qua hai giây, dường như Mạc Gia Thành mới phản ứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô, ánh mắt cậu liếc qua bên cạnh cô, thấy bên cạnh cô trống không, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.

Vừa mở miệng, giọng nói còn khàn khàn: “Anh họ không muốn gặp em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.