Giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Cố Tri Dân truyền ra từ trong di động, còn đặc biệt cười điên cuồng.
Sau một lúc lâu, có lẽ là cảm thấy phía Mạc Đình Kiên không có động tĩnh, anh ta mới ngừng cười, cố ý ho nhẹ một tiếng hắng giọng, nói: “Khụ, tôi gọi điện thoại đến là muốn nói với mọi người một tiếng, hôn lễ của cậu ta hủy bỏ .”
Hạ Diệp Chi nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Lúc này, Mạc Đình Kiên mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy sao? Vừa nãy tôi đã ghi âm lại rồi.”
“Mẹ kiếp!” Cố Tri Dân bị dọa nhảy dựng: “Đình Kiên, sao cậu có thể như vậy!”
Hạ Diệp Chi ở một bên lên tiếng nói: “Anh ấy chọc anh đó.”
Cố Tri Dân nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, nghi hoặc nói: “Hai người đã dậy rồi? Trời bây giờ còn chưa sáng đâu.”
“Cậu cũng biết trời còn chưa sáng.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng lên tiếng.
“Không quấy rầy hai người nữa, ngủ ngon!” Cố Tri Dân nói xong rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
……
Nói đúng ra thì, bạn gái của Phó Đình cũng không phải chạy, mà là đột nhiên biến mất.
Bởi vì lúc cô rời đi mọi thứ vẫn còn đó, Phó Đình Tây chỉ ra ngoài mua chai nước tương rồi về, người đã không thấy tăm hơi.
Hạ Diệp Chi từng quen biết qua với Phó Đình Tây, nhưng không tính là thân thiết, thân thiết với anh ta là Mạc Đình Kiên, cho nên, hai người Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân liền đi uống rượu cùng Phó Đình Tây.
Còn Hạ Diệp Chi ở nhà với Mạc Hạ, chuyện của đàn ông thì để đàn ông tự giải quyết với nhau.
Trước khi Mạc Đình Kiên đi, Hạ Diệp Chi còn liên tục dặn dò anh: “Uống ít rượu thôi.”
“Biết mà.” Mạc Đình Kiên đứng ở cạnh cửa, đang tự sửa sang cổ tay áo của mình.
Sau khi sửa sang tay áo xong, Mạc Đình Kiên cúi người hôn Hạ Diệp Chi: “Anh sẽ về sớm hơn.”
Hạ Diệp Chi bật cười: “Chơi nhiều một lúc.”
Mạc Đình Kiên khẽ nheo hai mắt: “Yên tâm về anh như vậy? Không sợ anh ở bên ngoài xằng bậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Diệp Chi trầm xuống: “Anh thử xem.”
Mạc Đình Kiên nhếch môi, thoải mái cười lên: “Anh đi trước đây.”
Hạ Diệp Chi nhìn theo anh rời đi, mới xoay người trở lại phòng.
Ba người hẹn ở chỗ cũ, Kim Hải, lúc Mạc Đình Kiên đến, Phó Đình Tây và Cố Tri Dân đã đến rồi, trên bàn đã có hai chai rượu rỗng.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống, liếc mắt nhìn hai chai rượu rỗng kia: “Uống nhiều như vậy rồi?”
Phó Đình Tây đã chuếnh choáng say, Cố Tri Dân còn tương đối thanh tỉnh, anh ta đưa tay ra đo một nửa chai rượu: “Một chai rưỡi đều do cậu ta uống.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày nhìn về phía Phó Đình Tây: “Đến mức vậy à, tìm về không phải được rồi sao.”
Phó Đình Tây cười lạnh một tiếng: “Tìm cái rắm, để cô ấy cút đi.”
“Ồ.” Mạc Đình Kiên chậm rãi tự rót cho mình một ly: “Tôi cũng chuẩn bị kết hôn.”
Phó Đình Tây và Cố Tri Dân hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Tri Dân hỏi anh: “Không phải cậu đã kết hôn rồi sao?”
Mạc Đình Kiên bình tĩnh nói: “Chưa tổ chức hôn lễ, thủ tục cũng chưa làm.”
Lúc trước, sau khi anh bị thôi miên mất trí nhớ, Mạc Cẩm Vân đã lợi dụng quan hệ khiến anh và Hạ Diệp Chi ly hôn , sau đó lúc anh chuẩn bị tổ chức hôn lễ với Hạ Diệp Chi mới phát hiện ra, cho nên chuyện này vẫn gác lại.
Hạ Diệp Chi cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn, Mạc Đình Kiên biết suy nghĩ của cô, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giấy chứng nhận đó đối với cô sớm đã không còn ý nghĩa, mấy kiểu hôn lễ mang tính hình thức gì đó cũng không quan trọng.
Nhưng anh không nghĩ như vậy.
Phải tái hôn, cũng phải tổ chức hôn lễ.
Còn phải tổ chức một hôn lễ long trọng nhất, anh muốn để tất cả mọi người biết, Hạ Diệp Chi là vợ của Mạc Đình Kiên.
Sau khi anh nói điều này, Cố Tri Dân cũng nhớ lại những chuyện mà Mạc Cẩm Vân đã làm.
Phó Đình Tây rót một ly rượu, khẽ mở miệng: “Đình Kiên, cậu có còn tình người không vậy, cậu đã không an ủi tôi thì thôi đi, còn nói cậu muốn tổ chức hôn lễ.”