Mộc Tương Tương rất ghét cách nói chuyện cay nghiệt của Mộc Uyển Kỳ, cô nói: “Chị nói vớ vẩn cái gì thế!” .
“Tôi có nói vớ vẩn hay không trong lòng cô tự biết”, Mộc Uyển Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Cô có dám nói cô không thích Sơ Hàn không?”.
Mộc Tương Tương cúi đầu im lặng.
Cô không dám.
Vì người cô thích đúng là Thẩm Sơ Hàn.
Đúng lúc này, đột nhiên Mộc Uyển Kỳ hét lên một tiếng: “Sơ Hàn?”.
Mộc Tương Tương vội ngẩng đầu lên mới thấy Thẩm Sơ Hàn không biết đã quay lại từ bao giờ.
Cô căng thẳng nhìn về phía Thẩm Sơ Hàn, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu.
Nào ngờ Thẩm Sơ Hàn lại né tránh, không nhìn cô.
Cô biết, chắc chắn Thẩm Sơ Hàn đã nghe thấy rồi.
Mộc Uyển Kỳ thấy Thẩm Sơ Hàn phản ứng như thế thì vô cùng thoả mãn, mỉm cười an ủi anh ta: “Sơ Hàn, anh đừng cảm thấy khó xử, Tương Tương đã kết hôn rồi, chúng ta cũng có thể đến với nhau rồi”.
Đây mới là phản ứng bình thường khi bị loại con gái vừa xấu xí vừa ngu ngốc như Mộc Tương Tương bám lấy. Không biết tại sao cậu em họ của Mộ Đình Hy lại cứ dây dưa với Mộc Tương Tương.
Cũng có thể thỉnh thoảng cậu ta muốn đổi gu, tìm chút niềm vui mới mẻ.
“Tương Tương, em kết hôn rồi sao?”, lúc này Thẩm Sơ Hàn mới quay đầu lại nhìn Mộc Tương Tương.
“Đúng thế, con bé từng nói với em, dù có lấy chồng chắc cũng không kiếm được nhà nào tử tế, thôi thì cứ gả vào nhà họ Mộ. Em cũng khuyên con bé, nhà họ Mộ là nhà quyền quý, mặc dù giàu có, nhưng người chồng như thế…”.
Mộc Uyển Kỳ nói đến đây thì lắc đầu, ra vẻ đau lòng.
Nhưng Mộc Tương Tương nhìn ra được, Mộc Uyển Kỳ đang ám chỉ cô tham tiền nên mới nhất quyết đòi gả vào nhà họ Mộ.
Thẩm Sơ Hàn cau mày nhìn Mộc Tương Tương, ánh mắt vô cùng thất vọng, nói: “Dù thế nào đi nữa, anh vẫn phải cảm ơn em đã thay Uyển Kỳ gả vào nhà họ Mộ”.
Mộc Uyển Kỳ cũng bày ra vẻ mặt cảm kích, nói: “Đúng thế, nếu em không lấy chồng thay chị thì sao chị với Sơ Hàn đến với nhau được”.
Mộc Tương Tương cắn chặt răng, giọng nghẹn ứ, cố giải thích: “Không phải như chị ta nói đâu”.
Mặc dù cả đời này cô cũng không thể đến được với Thẩm Sơ Hàn nhưng cô không muốn bị hiểu lầm là người tham tiền tài vật chất.
Thẩm Sơ Hàn cau mày nói: “Tương Tương, em không cần giải thích, anh có thể hiểu tâm trạng của em. Mặc dù Mộ Đình Hy… không được, nhưng nhà họ Mộ nhất định sẽ không bạc đãi em”.
Trái tim Mộc Tương Tương đã chết lặng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại cô vang lên.
Cô cầm điện thoại lên thì thấy một dòng tin nhắn là một loạt tên món ăn, ngoài ra không còn gì khác.
Không biết ai gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô có thể kiếm cớ rời khỏi đây.
“Tôi có việc, xin phép đi trước”, cô đứng lên, nhìn Thẩm Sơ Hàn với vẻ mặt không cảm xúc rồi nói: “Đúng là trước đây tôi có thích anh, tôi không phủ nhận, nhưng sau này sẽ không còn nữa. Tại sao tôi phải bước vào nhà họ Mộ, Mộc Uyển Kỳ là người rõ ràng nhất, tin hay không tuỳ anh”.
Cô thích Thẩm Sơ Hàn vì đó là người đàn ông duy nhất không chê bai cô, thậm chí còn quan tâm cô.
Bây giờ xem ra, tình cảm của anh ta cũng chỉ là giả dối.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Mộc có giao tình mấy chục năm, sao anh ta lại không hiểu con người cô chứ?
Cũng phải, ngay cả người mẹ ruột Tiêu Sở Hà còn không tin cô, một người ngoài như Thẩm Sơ Hàn tại sao phải tin cô chứ.
Nói xong, cô bước ra khỏi gian phòng đó không chút do dự.
Lúc đóng cửa, cô nghe được Thẩm Sơ Hàn nói với Mộc Uyển Kỳ: “Hồi trước anh nghĩ Tương Tương là một cô bé trong sáng lương thiện, không ngờ cô ấy lại như thế này…”
Mộc Uyển Kỳ vẫn diễn cái vẻ vô cùng đau lòng, nói: “Em cũng không ngờ…”
Mộc Tương Tương nắm chặt tay, cắn môi, đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Điện thoại trong túi áo reo chuông không ngừng, cô không thèm nhìn màn hình đã nhấn nghe ngay lập tức.
Một giọng trầm quen thuộc vang lên bên tai cô: “Mua những món ăn trong tin nhắn về đây”.