Hạ Diệp Chi lại ngoảnh đầu lại nhìn về hướng của Cố Tri Dân và Tiêu Văn lần nữa.
Có thể vì đây là công ty, nên thần sắc của Cố Tri Dân mới có phần nghiêm túc hơn bình thường, nhưng mà cái biểu tình của Tiêu Văn kia lại không giống như đang bị ông chủ trách mắng chút nào cả, trong thần thái của cô ta còn mang theo chút tư thái giống như là nũng nịu nữa.
Hạ Diệp Chi nhìn một lát rồi thu tầm mắt lại, sau đó cô ngoảnh đầu lại rồi hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh thấy có giống không?”
Lời của cô ấy thoạt đầu thì nghe giống như chỉ là một câu không đầu không đuôi, nhưng giữa Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên vẫn luôn tồn tại một sự hiểu ngầm ý nhau, vì vậy anh có thể tâm linh tương thông mà hiểu được ý trong lời nói của cô.
Mạc Đình Kiên như đang đắn đo một lát, sau đó anh mới nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Giống mà cũng không giống.”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi tràn ngập sự hiếu kỳ: “Là sao?”
Lúc này bọn họ đã đi tới trước cửa văn phòng của Cố Tri Dân, Mạc Đình Kiên đã quá quen với nơi này nên liền đẩy cửa đưa Hạ Diệp Chi vào trong.
Sau khi đóng của lại, Mạc Đình Kiên mới tiếp tục nói: “Chỉ nhìn tướng mạo thì hai người có chút giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ thì Thẩm Lệ là Thẩm Lệ, cô ta là cô ta, không thể so sánh được.”
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy Tiêu Văn ở trong thang máy lúc nãy, cô cũng cảm thấy có chút quen mắt.
Khi nghĩ tỉ mỉ lại một chút thì cô mới phát hiện Tiêu Văn đích thực có vài phần giống với Thẩm Lệ.
Nhưng mấy lời này của Mạc Đình Kiên lại khiến Hạ Diệp Chi không nhịn được mà cong môi lên: “Anh đang khen Tiểu Lệ sao?”
Bình thường Mạc Đình Kiên còn không thèm nhìn tới người phụ nữ khác, nhưng anh ấy mà lại có thể thốt ra câu ‘Thẩm Lệ là Thẩm Lệ, cô ta là cô ta, không thể so sánh được’ như vậỵ thì có nghĩa là ấn tượng của anh ấy về Thẩm Lệ cũng không hề tệ nha.
Mạc Đình Kiên nhướng mày: “Ghen không?”
Hạ Diệp hậm hực ‘xía’ một tiếng: “Anh tưởng em giống anh sao? Em đâu có hẹp hòi như vậy chứ.”
Người đàn ông này hở một tý là ghen tuông, còn tưởng cô giống anh nữa chứ, đúng thật là…
Mạc Đình Kiên nghe vậy liền xị mặt xuống, anh nhìn chằm chằm vào cô như không hề chớp mắt: “Nói ai hẹp hòi đó?”
Hạ Diệp Chi thấy vậy liền vội vàng đánh trống lảng: “Anh nghĩ sao về Cố Tri Dân và Tiêu Văn? Lúc nãy em thấy anh ta đối xử với cô ta không tệ chút nào.”
Lúc Tiêu Văn bị Cố Tri Dân răn đe, cô ta vốn không có chút gì sợ anh ta cả. Tuy Cố Tri Dân đối đãi với nghệ sĩ dưới trướng mình không tệ nhưng uy tín thì vẫn tràn đầy, lúc anh răn đe chuyện chính sự với người khác thì người khác vẫn sợ anh cơ mà.
Nhưng nhìn Tiêu Văn thì lại như không sợ anh chút nào cả, điều này có nghĩa là bình thường Cố Tri Dân đối đãi cô ta chắc chắn cũng không hề tệ đâu.
Trước đây cô có lên mạng tìm scandals tình ái giữa Tiêu Văn và Cố Tri Dân, Thẩm Lệ cũng đã nói, nhưng lúc đó Hạ Diệp Chi lại không cảm thấy có gì to tát cả, dù sao đi nữa thì tình cảm của Cố Tri Dân đối với Thẩm Lệ như thế nào thì người quen biết bọn họ đều thấy rõ như ban ngày kia mà.
Nhưng hôm nay khi gặp Tiêu Văn rồi, Hạ Diệp Chi mới phát hiện, mối quan hệ giữa Tiêu Văn và Cố Tri Dân có gì đó kỳ lạ.
Càng huống hồ, lòng người thì cũng có lúc sẽ thay đổi thôi.
“Có thể nghĩ như thế nào chứ?” Mạc Đình Kiên chấn chỉnh lại thần sắc: “Em cảm thấy Cố Tri Dân sẽ có ý gì với người phụ nữ kia?”
“Em làm gì biết tâm tư của đám đàn ông các anh chứ, em cũng đâu phải đàn ông đấu.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền quay đầu đi hướng khác.
Lúc này, chuông điện thoại cô đột nhiên reo lên.
Vừa nhìn vào màn hình điện thoại thì đôi con ngươi của Hạ Diệp Chi liền sáng lên: “Là Tiểu Lệ, chắc cậu ấy đến công ty rồi.”
Hạ Diệp Chi nhanh tay nhấc điện thoại: “Tiểu Lệ.”
“Các cậu đến rồi đúng không, bây giờ tớ đang ở dưới lầu công ty, sẽ lên ngay.” Bước đi của Thẩm Lệ có chút vội vã, thanh âm của cô cũng mang theo chút tiếng thở hồng hộc.
“Không sao, cậu đi từ từ thôi, bọn tớ đợi cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi chợt nghĩ tới Cố Tri Dân và Tiêu Văn vẫn đang nói chuyện ở ngoài, cô sợ Thẩm Lệ lên đây sẽ nhìn thấy nên đang định ứng dậy đi xem tình hình thế nào.