Trước khi xuất phát tới Kim Hải ăn cơm, Hạ Diệp Chi cố ý trang điểm, còn mặc một bộ quần áo xinh đẹp, vô cùng tôn trọng buổi hẹn hò này.
Lúc cô trang điểm, Mạc Đình Kiên ngồi ngay bên cạnh chờ cô, anh hững hờ lướt lướt trên màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một chút.
Hạ Diệp Chi trang điểm xong còn quay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Nhìn được không?”
Mạc Đình Kiên không nói lời nào, chỉ nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô đi qua đó.
Hạ Diệp Chi đứng dậy đi về phía Mạc Đình Kiên, đoan đoan chính chính ngồi xuống bên cạnh anh, Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm mặt cô một lát, đột nhiên đưa tay bưng lấy mặt cô, đầu cũng đè ép xuống.
Rất rõ ràng là muốn hôn cô.
Hạ Diệp Chi đưa tay che môi của anh: “Anh muốn làm gì? Em hỏi anh có đẹp hay không anh chỉ cần nói là được rồi, không cần làm loại động tác này.”
“Không có lời nào có thể diễn tả được cho nên anh dùng hành động thực tế để diễn tả ý tứ của mình, dù sao cũng đều là nói chuyện.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên muốn bao nhiêu đứng đắn là có bấy nhiêu đứng đắn, đứng đắn giống như đang cùng người khác nghiên cứu thảo luận hạng mục công việc.
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Anh…”
Tay cô che trên môi anh không hề dùng sức, anh hơi nghiêng đầu sang một bên rồi đến hôn cô.
Hạ Diệp Chi ngửa ra sau: “Ừm… Son môi…”
Mạc Đình Kiên nghe thấy nhưng vẫn cố ý hôn sâu hơn mấy phần.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, mặc dù son môi trên môi Hạ Diệp Chi đã mất hết, nhưng bị hôn qua môi cô lại lộ ra vẻ tươi đẹp khác thường.
Mạc Đình Kiên tỉ mì xem xét cô một lát sau đó hết sức hài lòng nhìn kiệt tác của chính mình: “Nhìn như thế này không cần tô son môi cũng được.”
Hạ Diệp Chi trừng mắt liếc anh một cái, đứng dậy đi dặm thêm son môi.
…
Lúc hai người xuống lầu, Mạc Hạ đã được lái xe đón trở về, vừa vặn đi vào phòng khách.
Cô bé nhìn Hạ Diệp Chi ăn mặc tỉ mỉ, lại nhìn Mạc Đình Kiên ăn mặc anh tuấn mê người, vểnh vểnh miệng lên hỏi: “Hai người muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Mạc Đình Kiên đắc ý: “Đây là hai người chúng ta đi hẹn hò riêng.”
Mạc Hạ lập tức nhíu lại lông mày nhỏ, giọng điệu tội nghiệp: “Vậy lúc nào hai người trở về, trở về còn yêu con không?”
Mặc dù biết bánh bao nhỏ này đang giả vờ giả vịt, nhưng trái tim Mạc Đình Kiên vẫn đột nhiên mềm nhũn.
Mạc Đình Kiên là người quả quyết, rất nhanh liền đưa ra quyết định: “Cùng đi chứ.”
“Hả?” Mạc Hạ trừng lớn mắt.
Cô bé không nghe lầm chứ?
Ba vậy mà bỏ được, lại dẫn cô đi hẹn hò cùng với ba mẹ sao?
“Đi thôi.” Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt Mạc Hạ, cầm ba lô nhỏ cô bé đang đeo trên lưng lấy xuống, dắt tay của cô bé.
Mạc Hạ được Mạc Đình Kiên nắm tay thì sững sờ nhưng lại không đi theo ba ra ngoài.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô bé: “Sao vậy?”
“Không đi, con muốn ở nhà xem tivi.” Mạc Hạ nói xong liền đi về ghế sofa bên kia, cởi giày xuống bò lên trên trên ghế sofa nắm chặt điều khiển từ xa, thở dài như ông cụ non: “Cuối cùng cũng không còn ai tranh điều khiển từ xa với mình rồi.”
Mạc Đình Kiên đã từng cố ý tranh điều khiển từ xa với Mạc Hạ: “…”
Trên mặt Mạc Đình Kiên đều là thần sắc không thể tin, anh đã nhượng bộ lớn như thế mới quyết định muốn dẫn con bé đi cùng, kết quả bánh bao nhỏ này vẫn còn nhớ chuyện anh tranh điều khiển từ xa với nó!
Trước khi anh phát tác, Hạ Diệp Chi đã đem anh đẩy ra ngoài: “Đi thôi!”
“Trẻ con không được xem tivi nhiều.” Mạc Đình Kiên bị đẩy ra ngoài nhưng vẫn không quên quay đầu lại dặn dò.
Hạ Diệp Chi vỗ xuống đầu của anh, quay đầu lại vẻ mặt ôn nhu nói với Mạc Hạ: “Đừng nghe ba con, con muốn xem bao lâu cũng được.”
Mạc Hạ là một đứa trẻ rất biết nghĩ, thông minh lanh lợi, những việc như thế này Hạ Diệp Chi cũng không cần quan tâm đến quá nhiều.