Quan trọng hơn là, Mạc Hạ cũng không thật sự thích xem phim, chỉ thỉnh thoảng mới xem một lát.
Bé chỉ thích cướp điều khiển từ xa với Mạc Đình Kiên mà thôi.
Mạc Đình Kiên cũng không thích xem phim, anh chỉ hưởng thụ lạc thú cướp điều khiển từ xa với Mạc Hạ.
Nói ngắn gọn, Mạc Đình Kiên ngây thơ.
Càng ngày càng ngây thơ.
Đi ra đến bên ngoài, Mạc Đình Kiên vẫn đang bất mãn nói: “Trẻ con không thể nuông chiều.”
“Đã biết, đã biết, đi thôi, đi muộn hết chỗ.” Giọng điệu Hạ Diệp Chi có lệ, kéo anh đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên: “Không phải em gọi điện đặt chỗ rồi sao?”
“Đúng đúng đúng, đi thôi.”
Mạc Đình Kiên: “…” Cảm giác Hạ Diệp Chi không thương anh nữa rồi, giọng điệu rất có lệ.
…
Hạ Diệp Chi nói muốn mời Mạc Đình Kiên ăn cơm, gọi điện cho bên Kim Hải trước để người ta giữ lại chỗ.
Bên Kim Hải cũng rất biết cách làm việc, giữ lại chỗ tốt nhất cho Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Sau khi bưng đồ ăn lên, nhân viên phục vụ đi qua rót rượu cho họ.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn người phục vụ một cái, ngăn cản động tác rót rượu của cậu ta, chậm rãi nói: “Đưa cho tôi.”
Nhân viên phục vụ hiểu ý, Mạc Đình Kiên muốn tự mình rót rượu, liền đặt chai rượu xuống rồi rời đi.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, đi đến phía đối diện rót rượu cho Hạ Diệp Chi, diễn một bộ dáng quý ông thân sĩ.
Hạ Diệp Chi nâng cằm, nghiêng đầu nhìn anh: “Hình như chúng ta chưa từng có một bữa hẹn nghiêm túc nào, cùng nhau đi du lịch, xem triển lãm…. Mấy chuyện này cũng chưa từng làm.”
Mạc Đình Kiên tự rót rượu cho mình, sau khi ngồi xuống mới nâng mắt sâu kín nói: “Cũng chưa từng đặt phòng bên ngoài.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Mạc Đình Kiên nghiêm túc nói: “Nghe nói gần đây phòng của Kim Hải đã đổi một đống nệm nhập khẩu, trải nghiệm và đánh giá của khách cũng không tệ.”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Vậy để người ta gửi một tấm nệm đến nhà đi.”
Mạc Đình Kiên hạ mắt, làm bộ như không nghe thấy, giơ ly rượu về phía cô.
Hạ Diệp Chi nâng ly rượu của mình lên, nhẹ nhàng cụng ly với anh: “Cạn ly!”
Tửu lượng của Hạ Diệp Chi trước đây luyện cùng Thẩm Lệ. Mặc dù rất lâu đã không uống , nhưng chưa thụt lùi bao nhiêu, liên tiếp uống hết ba ly, cô cũng không có phản ứng gì.
Mạc Đình Kiên vừa muốn rót rượu cho cô, bị Hạ Diệp Chi ngăn lại: “Được rồi, uống nữa sẽ say.”
Thì chính vì muốn cho em uống say mà.
“Không sao.” Mạc Đình Kiên cố ý muốn rót rượu cho cô: “Một ly cuối cùng.”
Hạ Diệp Chi chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi.”
Kết quả uống xong một ly này, cô vẫn không có phản ứng gì.
Mạc Đình Kiên cảm thấy, đều là lỗi của Thẩm Lệ đưa Hạ Diệp Chi đi uống rượu, luyện tửu lượng của cô tốt như vậy, uống kiểu gì cũng không say.
Thật ra Hạ Diệp Chi đã có chút váng đầu, nhưng làm ra vẻ bình tĩnh mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ có chút ảo não của Mạc Đình Kiên, còn khá thú vị.
Mạc Đình Kiên cũng sợ cô uống quá nhiều hại người, không rót rượu cho cô nữa, sau khi ăn xong hai người nắm tay nhau chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc đi đến cửa thang máy, Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù không nói cái gì nhưng ý muốn truyền đạt dưới đáy mắt đều là khẩn cầu.
Giống như con chó nhỏ, rất tội nghiệp.
Hạ Diệp Chi đang muốn nói, âm thanh cửa thang máy mở ra rời đi lực chú ý của cô, lúc cô quay đầu qua, người bên trong thang máy cũng đang từ bên trong đi ra.
Một đám người cả trai lẫn gái, ánh mắt của Hạ Diệp Chi dừng trên người phụ nữ xinh đẹp nổi bật nhất trong đám người đó.
Cô quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, phát hiện Mạc Đình Kiên cũng đang nhìn người phụ nữ đó.
Hai người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đứng ở cửa thang máy, trong đám người kia có người nhận ra Mạc Đình Kiên, nóng lòng tiến lại chào hỏi: “Tổng giám đốc Mạc?”