Phía phòng phẫu thuật đang tiến hành chuẩn bị, bác sĩ chính đứng bên cạnh thảo luận phương án phẫu thuật, Lưu Chiến Hằng đã được đưa đi kiểm tra xong, đang nằm trên giường phẫu thuật, có thể miễn cưỡng bảo trì tỉnh táo.
Lúc Hạ Diệp Chi đi đến trước mặt anh ta, anh ta còn hơi ngước mắt nhìn cô.
Cô còn chưa mở miệng đã thấy Lưu Chiến Hằng hơi động môi, anh ta lúc này trông rất yếu ớt, dù có nói chuyện cũng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phát ra giọng gió.
“Tôi biết.”
Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên Hạ Diệp Chi rất dễ dàng nghe thấy lời anh ta.
Hạ Diệp Chi cũng không nói được tâm trạng của mình lúc này, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn anh: “Bác sĩ nói với anh sao?”
Lưu Chiến Hằng lắc lắc đầu, miễn cưỡng giương khóe môi, tựa như đang cười với cô, nhưng anh ta lúc này quá yếu, ngay cả động tác đơn giản như vậy cũng trở nên vô cùng khó khăn, gian nan nở nụ cười với cô.
“Người nhà đợi bên ngoài là được rồi.”
Phía phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, bác sĩ và y tá đi tới.
Lưu Chiến Hằng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Hạ Diệp Chi đợi ở bên ngoài.
Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Hạ Diệp Chi đột nhiên nghĩ tới nụ cười Lưu Chiến Hằng đã cười với cô trước khi vào phòng phẫu thuật.
Cô giật mình, Lưu Chiến Hằng đã sớm biết chân của mình không được rồi sao?
Bác sĩ nói bởi vì thời gian bị bỏ lỡ cho nên mới phải tháo chi.
Lưu Chiến Hàng tuy là bác sĩ tâm lí, nhưng là người Tạ Sinh đã dốc lòng bồi dưỡng, cơ hồ là toàn năng, anh ta nhất định rất rõ thương thế của mình, nhưng lại cố chấp thủ ở bên ngoài phòng A Ly phẫu thuật.
Lưu Chiến Hằng là người rất giỏi thâu tóm lòng người, anh ta nhìn thấu được tâm tư của A Ly, anh ta biết được có thể lợi dụng tình cảm của cô đến mức cao nhất để giúp anh ta làm việc, cũng có thể do cùng chung số mệnh nên đã nãy sinh lòng thương cảm với A Ly, nhưng cũng không đáng để anh ta vì vậy mà bất chấp thân thể của mình.
Cho nên, Lưu Chiến Hằng là cố ý thủ bên ngoài phòng phẫu thuật để bỏ lỡ thời gian khiến chân không cách nào chữa được.
Anh ta từ bỏ đôi chân của mình không phải là vị chuộc tội mà vì để được sống.
Hạ Diệp Chi rốt cuộc nợ anh ta một mạng, anh ta mất đi đôi chân, Hạ Diệp Chi phải mềm lòng, cứ coi như là Hạ Diệp Chi biết là anh ta muốn dựa vào việc này xóa đi những việc trước đó, dù cho có hận nhiều thế nào cũng không nhẫn tâm tính toán với anh ta, cũng không để Mạc Đình Kiên làm khó anh ta.
Lưu Chiến Hằng lúc nhỏ rất vô tội mà bị cuốn vào, bị Tạ Sinh đưa ra nước ngoài, những năm ấy bị Tạ Sinh lợi dụng, tính kế, cũng chịu rất nhiều dày vò, anh ta sẽ không muốn lại sống ở nước ngoài nữa, anh ta muốn lưu lại thành phố Hà Dương.
Nếu như Mạc Đình Kiên muốn làm khó anh ta, anh ta cũng không ở lại được Hà Dương.
Đây chính là Lưu Chiến Hằng, dù cho có đến bước đường này, anh ta vẫn có thể vì mình mà mưu tính ra một con đường sống.
Hạ Diệp Chi trầm tư rất lâu, mãi đến khi di động vang lên.
Là Mạc Đình Kiên gọi đến: “Trưa nay anh không về ăn cơm.”
Cứ như là một đôi vợ chồng bình thường vậy, không về nhà ăn cơm chuyện nhỏ như vậy nhưng vẫn sẽ gọi điện về báo.
Hạ Diệp Chi ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Mạc Đình Kiên tựa như có thiên lí nhãn vậy: “Em không ở nhà sao?”
“Em ở bên ngoài.” Hạ Diệp Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật một cái, vẫn là tạm thời không nói với anh: “Em có chút chuyện, về nhà rồi nói.”
Mạc Đình Kiên cũng thật kì tích, không hỏi nữa: “Đừng quên ăn trưa, anh sẽ về sớm.”