Mạc Đình Kiên chăm chú nhìn vào cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Hạ Diệp Chi run lên một lát, sau đó mới kịp phản ứng lại.
Cô nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Em biết, đương nhiên là em có thể chắc thì nên mới đi.”
Mạc Đình Kiên sờ khuôn mặt của cô: “Về sau nếu có bất cứ chuyện gì, đều phải thảo luận với anh trước.”
“Ừm.” Giọng nói của anh quá dịu dàng, dường như khiến cho Hạ Diệp Chi không thể suy nghĩ được gì thêm, lập tức gật đầu.
Mạc Đình Kiên hiếm khi rộng lượng bỏ qua như vậy, cũng không vì chuyện này mà tức giận với cô, thậm chí còn vô cùng dịu dàng, đương nhiên là cô sẽ đồng ý với anh.
Thật ra tính cách bây giờ của anh đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều, ít ra cũng không ngang ngược như trước kia, sẽ kiên nhẫn giải thích với cô, cũng sẽ dịu dàng nói lên suy nghĩ của chính bản thân mình.
Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Ở bệnh viện nào?”
Hạ Diệp Chi cũng không do dự nói tên bệnh viện, Mạch Đình Kiên lắng nghe cô nói và cũng đồng ý với cách làm của cô, điều này cũng cho thấy anh sẽ không làm khó Chiến Hằng, cho dù nói tên bệnh viện cho anh biết cũng không sao, anh sẽ không gây khó dễ cho Lưu Chiến Hằng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Mạc Hạ: “Mẹ, ăn cơm thôi.”
“Nhanh đi thay quần áo, chúng ta xuống dưới ăn cơm.” Hạ Diệp Chi đẩy Mạc Đình Kiên.
…
Mạc Đình Kiên nói muốn đến Mạc thị làm việc, Hạ Diệp Chi cũng không có ngăn cản anh.
Vấn đề bây giờ của Mạc thị không hề nhỏ, nếu tiếp tục kéo dài chuyện này thì rốt cuộc người xử lý vẫn là Mạc Đình Kiên.
Tốt hơn hết là bây giờ xử lý, còn tiết kiệm được rất nhiều thứ.
Mạc Đình Kiên đến công ty, Hạ Diệp Chi liền đi bệnh viện xem Lưu Chiến Hằng và A Ly.
Hôm qua Lưu Chiến Hằng phẫu thuật xong thì cô rời đi, cũng không biết tình hình hiện tại của Lưu Chiến Hằng thế nào.
Hạ Diệp Chi đến bệnh viện, đầu tiên là đi gặp bác sĩ.
“Ca phẫu thuật rất thành công, tính mạng của bệnh nhân cũng không còn bị nguy hiểm, hiện đã chuyển qua phòng bệnh bình thường, bây giờ điều quan trọng nhất là chăm sóc sau phẫu thuật, cùng sức khỏe tâm lý của bệnh nhân.”
Hạ Diệp Chi nghe bác sĩ nói xong, gật gật đầu: “Tôi đã biết, cám ơn bác sĩ.”
Vấn đề chăm sóc sau phẫu thuật, bây giờ cô đã sắp xếp y tá, hơn nữa A Ly vẫn luôn quyết tâm một lòng, cho dù nửa đời sau của Lưu Chiến Hằng không thể đứng lên nổi, A Ly cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta.
Còn về phần sức khỏe tâm thần?
Bản thân Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, hơn nữa chính bản thân anh ta khiến đôi chân như vậy, điều này cũng không cần phải lo lắng.
Rời khỏi phòng làm việc của Bác Sĩ, Hạ Diệp Chi trực tiếp đi đến phòng bệnh của Lưu Chiến Hằng.
Đẩy cửa ra, Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy A Ly đang ngồi trên giường bệnh.
A Ly nghe thấy tiếng mở cửa và ánh mắt đang nhìn về phía mình, sắc mặt phức tạp: “Cô Hạ.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu coi như đáp lại, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh.
Trên người Lưu Chiến Hằng cắm đầy các loại ống dẫn, vẫn đang thở oxy, cả người trông rất yếu ớt.
Anh ta cong môi, nở một nụ cười khó khăn với Hạ Diệp Chi, giống như anh ta đã làm trước khi tiến vào phòng phẫu thuật.
“Em đã đến.”
Từ trong giọng nói của anh ta có thể nhận ra được, anh ta biết rằng Hạ Diệp Chi sẽ đến.
“Cảm thấy thế nào?” Hạ Diệp Chi hỏi anh ta.
“Cảm thấy rất tốt.” Lưu Chiến Hằng bởi vì hơi thở suy yếu, lúc nói chuyện tốc độ cũng rất chậm.
Anh ta từ từ quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, vô cùng ấm áp.
“Không chết thì cố gắng vượt qua.” Anh ta hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “Hơn nữa, còn được tự do.”
Tạ Sinh chết, anh ta đã được tự do.
Người đàn ông hủy hoại cuộc đời Lưu Chiến Hằng đã biến mất, sự ghen tỵ và không cảm lòng của anh ta đối với Mạc Đình Kiên dường như cũng biến mất theo cái chết của Tạ Sinh.
Bây giờ anh ta bắt đầu không thể nhớ nổi nguyên nhân trước đây bản thân đối nghịch với Mạch Đình Kiên là gì nữa.