Hạ Diệp Chi đến Thịnh Hải là vì chuyện Cố Tri Dân yêu cầu cô làm biên kịch của ‘Thành phố bị mất’.
Việc cô đến làm hôm nay là ký hợp đồng và tham gia họp.
Hạ Diệp Chi đi ra khỏi thang máy rồi đi thẳng đến văn phòng của Cố Tri Dân.
Cô đứng ở cửa, rồi đưa tay lên gõ gõ vài cái, sau đó thanh âm của Cố Tri Dân từ bên trong truyền đến.
“Vào đi.”
Hạ Diệp Chi đẩy cửa đi vào.
Cố Tri Dân giống như là mới nghe xong một cuộc điện thoại, vì anh ta vẫn đang cầm điện thoại trên tay, sắc mặt thì không được tốt lắm.
Sau khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi bước vào, sắc mặt anh mới khẽ dịu lại một chút, anh đứng dậy: “Trước khi em đến không gọi điện báo trước với anh một tiếng, anh tưởng sáng nay em không đến chứ.”
Trước đó Hạ Diệp Chi có nói cô sẽ đến muộn một tý, nhưng Cố Tri Dân thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi nên tưởng Hạ Diệp Chi sáng nay sẽ không đến.
“Đã trì hoãn một số việc lại rồi.” Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng giải thích.
“Không sao.” Cố Tri Dân bỏ điện thoại vào túi áo: “Người của tổ đạo diễn đều đang ở trong phòng họp rồi, anh đưa em qua đó.”
Hạ Diệp Chi đi theo sau anh ra ngoài: “Được.”
…
‘Thành phố bị mất’ là một kịch bản không tệ nên đương nhiên là được giao cho đạo diễn vương bài của Thịnh Hải rồi.
Lúc Hạ Diệp Chi tiến vào thì bọn họ đang thảo luận về kịch bản.
“Tổng giám đốc Cố.”
Nhìn thấy Cố Tri Dân đưa Hạ Diệp Chi bước vào, bọn họ liền ngừng lại.
“Tôi đưa biên kịch tới cho các người đây.” Cố Tri Dân mỉm cười nghiêng người qua để cho Hạ Diệp Chi bước đi theo sau anh xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
“Chào mọi người, tôi là biên kịch của ‘Thành phố bị mất’, Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, trên khoé môi cô luôn mang theo một nụ cười khiến cho mọi người cảm thấy nhẹ nhàng ấp áp.
Ngồi ở đây đều là những người lăn lộn trong giới giải trí, ban đầu Hạ Diệp Chi cũng là người đã từng được lên Hot Search vài lần, là một nhân vật được bàn tán, cho nên mọi người đương nhiên là có nghe qua cô.
Đây là lần đầu tiên mà họ được gặp Hạ Diệp Chi thật ngoài đời, nên ánh mắt cũng khó tránh có mang theo tò mò và đánh giá.
Sau đó bọn họ cũng lần lần lượt lượt chào hỏi với Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân đi đến một bên có hai vị trí trống, rồi đưa tay kéo một chiếc ghế ra, sau đó quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Ngồi ở đây đi.”
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi không khách khí mà ngồi thẳng xuống.
Hiện nay thì Thịnh Hải là một ông lớn trong giới giải trí, Mạc Đình Kiên giao Thịnh Hải cho Cố Tri Dân nên giá trị thân phận của anh cũng được tăng lên rất nhiều.
Cho nên với thân phận của anh hoàn toàn không cần thiết phải kéo ghế cho một biên kịch nhỏ như Hạ Diệp Chi.
Nhưng anh đã làm như vậy.
Điều này cũng ngầm nói rõ, rằng anh ta rất xem trọng Hạ Diệp Chi, anh đang nói với những người ở đây hãy khách khí với Hạ Diệp Chi một chút.
Hạ Diệp Chi đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của Cố Tri Dân.
Trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thì các nhà biên kịch trong nước thực sự không có tiếng nói, nên sau khi Cố Tri Dân làm như vậy thì có thể giúp cô có tiếng nói hơn trong tổ phim, cho nên cô đành âm thầm chấp nhận ý tốt của anh.
Mấy người này đều là người thông minh, đương nhiên là cũng hiểu suy nghĩ của Cố Tri Dân rồi.
Sau đó lúc thảo luận về kịch bản, họ cũng rất tôn trọng Hạ Diệp Chi.
Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa.
Sau khi kết thúc bọn họ còn hỏi xem Hạ Diệp Chi có muốn đi ăn cơm cùng không nữa, nhưng Hạ Diệp Chi đã có hẹn ăn cơm với Mạc Đình Kiên nên cô đã khéo léo từ chối lòng tốt của họ.
Cố Tri Dân cũng định đi ăn cơm, anh gặp Hạ Diệp Chi đứng ngoài cửa.
“Cùng ăn cơm không?”
“Tôi phải đi tìm Mạc Đình Kiên nữa.”
Nói đến Mạc Đình Kiên là trên mặt của Hạ Diệp Chi lại rộ lên một nụ cười rạng rỡ.
Cố Tri Dân đưa tay sờ sờ mũi: “Được rồi, ai bảo tôi là một kẻ cô đơn chứ.”
Hạ Diệp Chi nhìn anh một cái: “Đường đường là Tổng giám đốc Cố mà còn không hẹn được người nào ăn cơm cùng sao?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía thang máy.