Hạ Diệp Chi không muốn nói chuyện với Tiêu Văn, nhưng Tiêu Văn lại khăng khăng muốn nói chuyện với cô.
Tiêu Văn giống như là không nhìn thấy vẻ lãnh đạm của cô vậy, cô ta mở to mắt và hỏi cô với vẻ mặt tràn ngập hiếu kỳ: “Cô Hạ, cô sẽ quay lại với anh Mạc sao?”
“Cô Tiêu đây có hứng thú với chuyện riêng của tôi và Mạc Đình Kiên như vậy sao?” Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi càng trở nên nhạt hơn vài phần, nhưng ngữ khí vẫn rất ôn hoà dịu đàng, giống như là một người có tính cách rất tốt.
Tiêu Văn đột nhiên dấy lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ khi bị thăm dò.
Sau khi nhanh chóng xua tan đi sự khó chịu không thể giải thích được trong lòng, cô ta hất mái tóc một cái rồi nói tiếp: “Chỉ là tò mò nên tuỳ tiện hỏi thăm mà thôi, cô và anh Mạc hình như hay ở cùng nhau, nhưng mà anh Mạc vốn không có tuyên bố chuyện hai người tái hợp ra ngoài, cũng không biết là anh Mạc đang nghĩ gì nữa, tôi cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi…”
Anh Mạc đang nghĩ gì sao?
Người đàn ông như anh ấy nghĩ gì thì có liên quan gì đến người khác?
Nếu như là Hạ Diệp Chi của trước đây thì có lẽ cô sẽ sinh lòng nghi ngờ Mạc Đình Kiên vì những lời này, sẽ suy nghĩ ra những chuyện linh tinh trong lòng mình.
Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện thì cô đã biết cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì ở trong lòng Mạc Đình Kiên, cô vẫn luôn là người quan trọng nhất.
Càng huống hồ, chuyện cô có tái hợp hay không cũng không quan trọng như thế nữa rồi.
Hạ Diệp Chi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
Ừm?
Tiêu Văn nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ khó tin, cô ta đã nói nhiều như vậy mà Hạ Diệp Chi chỉ phản ứng như vậy sao?
Không lẽ không cảm thấy tức giận hay xấu hổ?
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
“Tôi tới rồi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Tiêu Văn một cái rồi sải bước ung dung đi ra ngoài.
Tiêu Văn tức giận dậm dậm chân.
Cô ta nói thầm: “Ngoại trừ vẻ ngoài cũng được, biết viết kịch bản thì cũng chẳng có gì hay ho, đắc ý gì chứ…”
…
Buổi tối Mạc Đình Kiên tới đón Hạ Diệp Chi về nhà.
Lúc trước bọn họ đa số dành thời gian ở nhà, Mạc Hạ đi học hay tan học đều do bọn họ đưa đi đón về, bây giờ bọn họ đều bắt đầu đi làm, lúc về đến nhà thì Mạc Hạ đã tan học từ lâu rồi.
Mấy ngày nữa là Mạc Hạ sẽ nghỉ đông rồi.
Lúc ăn cơm tối, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đang thảo luận xem, Mạc Hạ sau khi nghỉ đông sẽ theo ai.
Mạc Hạ nhồm nhoàm hai muỗng cơm rồi ngẩng đầu lên: “Theo mẹ.”
“Chuyện người lớn con nít không được chen miệng vào.” Mạc Đình Kiên gắp cho bé một cái cánh gà.
Mạc Hạ gặm lấy chiếc cánh gà: “Không phải mẹ làm việc ở chỗ chú Cố sao? Con theo chú Cố được rồi, thỉnh thoảng còn có thể gặp dì Thẩm nữa.”
Mạc Đình Kiên suy nghĩ một lúc: “Chỗ của ba thì có chú Thời Dũng.”
“Chú Thời Dũng bận muốn chết, con đi sẽ làm phiền chú ấy, làm giảm năng suất công việc của chú ấy nữa.”
Thời Dũng rất thích Mạc Hạ, nếu như bé đi đó thì chắc chắn anh ta sẽ muốn chăm sóc bé, nên đích thực là sẽ làm giảm năng suất công việc.
Mạc Đình Kiên: “Con còn biết giảm năng suất công việc là gì sao?”
“Con biết hơi bị nhiều đó.” Mạc Hạ gặm hết cái cánh gà rồi quay qua nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ mặt trông đợi: “Mẹ ơi, con đi với mẹ nha.”
Hạ Diệp Chi lấy khăn giấy lau miệng cho bé: “Được.”
Mạc Hạ: “Yeah!”
Mạc Đình Kiên định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Diệp Chi cướp lời: “Bên Thịnh Hải đích thực là thoải mái hơn một chút, Tri Dân cũng không có bận nhiều nên có thể giúp em coi sóc con bé một chút.”
Lúc Mạc Đình Kiên làm việc rất làm nghiêm túc, công việc của Mạc Thị lại nhiều, nếu như mà còn phải chăm sóc Mạc Hạ nữa thì mệt lắm.
Hạ Diệp Chi đã nói như vậy rồi thì Mạc Đình Kiên cũng không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ quay đầu qua nói với Mạc Hạ: “Con phải ngoan đó.”