Chưa tới hai ngày, Thẩm Lệ đã quay về thành phố Hà Dương.
Vừa khéo là vào chủ nhật.
Sáng sớm, cô ấy đã gọi điện hẹn Hạ Diệp Chi ra ngoài chơi.
Hạ Diệp Chi nghĩ cô ấy mới hết bận quay về, chắc là cũng mệt mỏi uể oải, muốn mời cô ấy tới nhà ăn cơm nhưng Thẩm Lệ từ chối.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi, chỉ tớ với cậu.”
“Được.”
Đương nhiên cô sẽ theo cô ấy.
Nếu cô ra ngoài, Mạc Hạ đành để ở nhà cho Mạc Đình Kiên trông.
Cô cúp máy rồi quay về giường, anh vẫn nhắm mắt nhưng cô biết anh đã dậy rồi, bèn nằm xuống cạnh anh.
“Tiểu Lệ về rồi, em muốn ra ngoài dạo phố đi ăn với cô ấy, anh ở nhà trông Mạc Hạ nhé.”
“Ừm.”
Mạc Đình Kiên đáp lại, từ từ mở mắt ra, giọng ngái ngủ khàn khàn: “Chừng nào em về?”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát: “Em sẽ cố gắng về sớm.”
Cô không nói được thời gian chính xác, ngộ nhỡ Thẩm Lệ muốn đi uống rượu… Có thể cô sẽ về trễ một chút.
***
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ hẹn nhau ở trung tâm thương mại.
Mới đi dạo một vòng, chân cô đã mỏi nhừ rồi.
Cô ngồi trên sofa trong khu nghỉ ngơi bóp chân: “Tiểu Lệ, lần này cậu đi công tác không mệt à? Đi mua sắm còn hăng hái hơn tớ.”
“Là một cô gái độc thân ưu tú, tớ lúc nào cũng phải duy trì tinh lực dồi dào, có mệt cũng phải duy trì vẻ tao nhã.” Thẩm Lệ nói xong còn vén tóc, tạo dáng.
Hạ Diệp Chi bị chọc cười: “Được rồi, chúng ta đi ăn thôi, tớ đói quá.”
Hai người tìm một nhà hàng cao cấp, giá trên thực đơn đã sắp bắt kịp giá ở Kim Hải rồi.
“Tiểu Lệ, mức độ tiêu tiền của cậu lại thăng cấp rồi.” Cô cầm thực đơn, liếc nhìn đống túi với những logo hàng hiệu đặt bên cạnh.
Mặc dù Thẩm Lệ vẫn luôn tiêu xài phóng khoáng nhưng hôm nay cô ấy hơi khác thường.
Mua một đống quần áo trang sức, gộp lại đã hơn mấy tỷ rồi, ngoài ra còn có một số sản phẩm cửa hàng sẽ chuyển thẳng đến nhà cô ấy.
Thẩm Lệ dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế sofa: “Tiêu tiền sẽ làm tớ vui vẻ.”
Hạ Diệp Chi thấy tâm trạng cô ấy không tệ, cũng không nhắc đến chuyện Cố Tri Dân nữa, hai người dạo chơi ở bên ngoài cả một ngày.
Mùa đông, trời nhanh tối hơn.
Thẩm Lệ kéo cô ăn xong bữa tối mới cho cô về.
Lúc cô về nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Từ xa cô đã nhìn thấy hai ngọn đèn đường sáng ngoài cổng biệt thự, nhưng bên trong thì tối đen, không có động tĩnh gì.
Trong lòng cô kinh sợ, phản ứng đầu tiên là cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngày thường, giờ này bác Lâm sớm đã cử người đi bật đèn đường trong biệt thự rồi, trong nhà luôn có vệ sĩ, không thể có tình huống tối om thế này được.
Hạ Diệp Chi không xuống xe ngay mà ngồi trong xe gọi cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại kết nối rất nhanh nhưng không ai nghe máy.
Đèn trong biệt thự không bật, Mạc Đình Kiên không nghe máy.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Lúc này, “bụp”, toàn bộ đèn trong biệt thự đều bật sáng, biệt thự vốn đang tối đen bỗng sáng trưng.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một lát, rồi mở cửa bước xuống xe, đi vào trong.
Vừa tiến vào cổng biệt thự, cô đã dừng bước chân.
Đây là nhà cô ư?
Trong sân được bố trí tỉ mỉ, treo rất nhiều đèn led nhỏ đẹp, đường đi cũng trải đầy hoa hồng.
“Mạc Đình Kiên?” Cô vừa đi vào trong vừa nhìn xung quanh.
Hoa hồng trải thẳng đến cửa phòng khách.
Cô đứng ở trước cửa nhìn vào trong, vừa nhìn đã trợn tròn mắt.