Vì Mạc Đình Kiên muốn cho Hạ Diệp Chi một niềm vui bất ngờ nên cho người giúp việc về hết, đưa Mạc Hạ đến nhà Thời Dũng, một mình bố trí căn nhà nguyên một ngày.
Khi cô và anh xem hết những bức ảnh, cô hỏi anh: “Sao anh lại đột ngột cầu hôn thế?”
“Chúng ta chưa tổ chức lễ cưới chính thức.”
Cô nghe ra được vẻ trân trọng trong giọng nói bình tĩnh của anh.
Giờ Hạ Diệp Chi mới nhớ ra, quả thật bọn họ chưa tổ chức lễ cưới chính thức.
Ban đầu khi cô từ nhà họ Hạ gả qua thì được đón dâu đến thẳng đây, sau đó anh nói sẽ tổ chức lễ cưới, cuối cùng vì xảy ra một số chuyện không vui nên chưa thực hiện được.
Cô thật sự không nhớ tới chuyện này, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn luôn ghi nhớ trong tim.
Hạ Diệp Chi nhìn anh, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Có phải anh đã chuẩn bị xong lễ cưới rồi?”
Anh là người âm thầm làm chuyện lớn, trong lòng luôn ghi nhớ chuyện bọn họ chưa tổ chức lễ cưới chính thức, đây không phải suy nghĩ nhất thời, nên chắc chắn anh đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
“Ừm.” Mạc Đình Kiên cười: “Anh đã chuẩn bị gần xong rồi, đã chọn được mấy nơi em thích, về ngày tháng và địa điểm cuối cùng sẽ do em quyết định.”
“Chuyện quan trọng như thế sao anh không nói với em, anh vừa bận làm việc vừa chuẩn bị đám cưới sẽ rất mệt.” Cơ thể anh không dễ gì mới tốt hơn một chút, nếu mệt mỏi rồi xảy ra vấn đề gì thì sao.
“Anh không mệt, chỉ cần chuyện liên quan đến em đều làm anh vui vẻ.” Mạc Đình Kiên hơi cúi người, thân mật cụng đầu vào trán cô.
Anh chỉ nói theo cảm xúc chân thật trong trong lòng, không hề nói lời ngon ngọt.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn đỏ mặt, đấm nhẹ vào người anh.
Anh túm lấy nắm tay cô, khẽ cười, làm tư thế muốn hôn cô.
Cô bỗng nhớ tới một chuyện, nghiêm mặt, giơ tay tay ngăn nụ hôn của anh lại.
“Đợi đã.”
“Hửm?”
“Anh đã ăn tối chưa?”
“…”
Hạ Diệp Chi vừa nhìn vẻ mặt của anh thì biết anh vẫn chưa ăn gì.
Mặc dù buổi cầu hôn này bố trí khá đơn giản, nhưng chỉ có mình anh làm, lượng công việc sẽ rất lớn, do đó anh sẽ không có thời gian ăn cơm.
“Anh đợi một lát!” Hạ Diệp Chi tỏ vẻ tức giận chỉ vào mũi anh: “Em đi nấu cơm cho anh!”
***
Cô nấu bữa tối đơn giản cho anh.
Nhân lúc anh ăn cơm, cô cầm điện thoại ra ngoài chụp ảnh.
Cô gửi ảnh cho Thẩm Lệ.
“Tiểu Lệ, Mạc Đình Kiên lại cầu hôn với tớ!” Phía sau còn kèm theo một icon xấu hổ.
Cô cầm điện thoại đợi một lúc, có lẽ Thẩm Lệ đang bận nên không trả lời cô ngay.
Cô up lên facebook sáu tấm ảnh:
【 Sự lãng mạn của người ấy.[ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh] [ảnh]】
Danh sách bạn tốt trong facebook cô đều đang trạng thái hoạt động, là những người cô thường xuyên liên lạc.
Do đó, rất nhanh đã có người vào bấm like, bình luận.
Cố Tri Dân là người đầu tiên: “Wow, chúc mừng nhé.”
Giọng điệu khoa trương này, có lẽ anh ta đã sớm biết rồi.
Lúc này, cô nghe thấy phòng bếp vang lên tiếng nước chảy nên không lướt facebook nữa, xoay người đi vào phòng bếp.
Mạc Đình Kiên ăn xong bữa tối rồi, đang thu dọn chén đĩa của mình.
Anh hơi khom người, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, rõ ràng vẻ mặt không có nhiều thay đổi, nhưng khí chất toàn thân lại vô cùng trầm tĩnh, lộ ra chút vẻ dịu dàng khó diễn tả.