Hạ Diệp Chi khẽ khàng ghé tai thì thầm một câu vào tai Mạc Đình Kiên.
Cô nói xong cũng nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Mạc Đình Kiên chờ phản ứng của anh, nhưng Mạc Đình Kiên lại không nói lời nào, mãi đến tận khi… cô phát hiện lỗ tai của anh hơi ửng hồng.
Hạ Diệp Chi vẻ mặt kinh ngạc sờ sờ tai anh: “Anh xấu hổ à?”
“Xấu hổ còn không thừa nhận.” Hạ Diệp Chi nhỏ giọng thầm thì, sau đó lại nói: “Đưa Hạ Hạ về đi, em đã không gặp con bé cả ngày nay rồi.”
Đã một ngày không nhìn thấy con bé, cô rất nhớ Mạc Hạ.
“Ngày mai hẵng đi.”
“Ngày mai… A!”
Mạc Đình Kiên đột nhiên bế ngang cô lên, Hạ Diệp Chi không hề chuẩn bị, kinh ngạc kêu lên.
“Anh thả em xuống.”
“Đi dạo cả ngày em cũng mệt rồi, anh bế em đi lên.”
“Em không mệt, em vẫn có thể đi đón Hạ Hạ được.”
“Em mệt rồi, hôm nay chúng ta sẽ không đi đón con bé, chúng ta sẽ trải qua thế giới chỉ có hai người.”
“…”
Mạc Đình Kiên chọn được mấy chỗ để tổ chức lễ cưới, khung cảnh đều rất tao nhã.
Chỗ nào Hạ Diệp Chi cũng thích.
Cô chọn một chỗ cô thích nhất từ trong đó, Achatha.
Đó là một trấn nhỏ gần biển ở nước ngoài, có phong cảnh rất xinh đẹp, khí hậu rất hợp lòng người. . ngôn tình tổng tài
Lúc Mạc Đình Kiên chọn mấy nơi này, đã lập sẵn kế hoạch, sau khi quyết định xong chỗ đi, chuyện phía sau cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tuy Hạ Diệp Chi đang tham gia thảo luận về kịch bản phim điện ảnh “Mất thành”, nhưng thời gian bấm máy đã được quyết định vào năm sau, cô vẫn còn dư dả thời gian, thêm vào đó nhà sản xuất bộ phim này là Cố Tri Dân, nếu cô muốn xin phép nghỉ kết hôn thì cũng là chuyện dễ dàng.
Thời gian tiếp theo tất cả mọi người đều tăng cường làm việc, là vì muốn dành ra thời gian đi dự đám cưới của Mạc Đình Kiên.
Cuối cùng thời gian hôn lễ được quyết định vào nửa tháng sau.
Mạc Đình Kiên sớm đã cử người đi trang trí hiện trường hôn lễ.
Thẩm Lệ bị thương ở chân nên lịch trình năm nay không nhiều lắm. Cô ấy đã sắp xếp thời gian trước, vội vàng chạy tới Achatha giúp Hạ Diệp sắp xếp chuẩn bị hôn lễ.
Lúc Hạ Diệp Chi tới Achatha thì Thẩm Lệ dẫn người tới đón bọn họ.
“Dì Thẩm!”
Mạc Hạ vừa xuống máy bay đã nhìn thấy Thẩm Lệ, thế là cô bé rút tay Hạ Diệp Chi đang nắm chạy về phía Thẩm Lệ.
“Cục cưng Hạ Hạ.”
Thẩm Lệ ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt tươi cười giang hai tay ra với Mạc Hạ, cô bé liền nhào vào lòng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không trang điểm, ăn mặc giản dị, không còn dáng vẻ lộng lẫy, quan cách thường ngày. Rời xa ống kính, cô thả lỏng bản thân, khi để mặt mộc trông cô trẻ hơn lúc trang điểm.
Hạ Diệp Chi cười nói: “Vất vả cho cậu rồi.”
“Nói miệng thì có ích gì, tặng bao lì xì dày là được.” Thẩm Lệ xòe tay ra với cô.
Hạ Diệp Chi cười quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên móc bao lì xì ra đưa cho Thẩm Lệ thật, sau đó anh nói giống hệt lời của Hạ Diệp Chi: “Vất vả cho cô rồi.”
Tay Thẩm Lệ run run: “Khách sáo rồi, tôi chỉ là nói đùa mà thôi…”
Không ngờ Mạc Đình Kiên chuẩn bị tiền lì xì thật.
Thẩm Lệ liếc nhìn Hạ Diệp Chi, chớp mắt liên tục, ra hiệu cho Hạ Diệp Chi nói một câu.
“Cậu cầm đi, vốn dĩ có chuyện vui là phải nhận lì xì mà.” Hạ Diệp Chi kéo tay Thẩm Lệ, để cho Mạc Đình Kiên nhét tiền lì xì vào tay Thẩm Lệ.
“Vậy thì tớ không khách sáo nữa.” Thẩm Lệ nhận bao lì xì, trong lòng tò mò không biết trong bao lì xì đựng gì, nhưng vẫn nhét vào trong túi không dám mở ra xem tại chỗ, sau đó cô ấy cười híp mắt nói cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc Mạc.”
Hai chữ lì xì này nghe đã thấy là chuyện mừng, cho dù trong đó là thứ gì cũng đều khiến người ta vui vẻ.