Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1242: Hôn lễ (3)



Mạc Đình Kiên trước giờ ít cười với người khác, lúc này cũng vui vẻ đáp lại: “Đừng khách sáo.”

Anh cám ơn Thẩm Lệ là xuất phát từ đáy lòng.

Thời điểm cuối năm, việc cần xử lý trong công ty chất cao như núi, tuy anh có thể bớt ít thời gian để đến đây trang trí hiện trường hôn lễ, nhưng lúc Thẩm Lệ đề nghị đến trang trí hiện trường hôn lễ giúp thì Hạ Diệp Chi rất vui vẻ, thế là anh đồng ý cho Thẩm Lệ đến đây.

Tình cảm phụ nữ dành cho nhau rất tinh tế, có thể tham dự khoảnh khắc quan trọng nhất cuộc đời của nhau là một chuyện rất đặc biệt.

Hơn nữa Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi quen biết nhiều năm như vậy, chắc chắn cô ấy biết được sở thích của Hạ Diệp Chi.

Tuy bình thường Thẩm Lệ ít tiếp xúc với Mạc Đình Kiên nhưng cô cũng biết tính tình của Mạc Đình Kiên. Bây giờ cô đã không còn sợ Mạc Đình Kiên như trước đây nữa, nhưng cũng chưa từng nhận được loại đãi ngộ như thế này của Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên cười nói ôn hòa làm Thẩm Lệ có cảm giác được quý mà lo sợ.

Quả nhiên, không thể xem thường sức mạnh của tình yêu.

Mạc Đình Kiên sợ Hạ Diệp Chi sẽ mệt, cho nên thời gian chuẩn bị rất rộng rãi.

Hạ Diệp Chi vẫn có thể nghỉ ngơi ở trấn nhỏ thêm hai ngày nữa. Hai ngày này cô không ở chung với Mạc Đình Kiên mà là đến ở chung phòng với Thẩm Lệ.

Đương nhiên Mạc Đình Kiên không muốn đồng ý nhưng vẫn phải khuất phục dưới ánh mắt năn nỉ của Hạ Diệp Chi.

Buổi tối, Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nằm trên giường tán gẫu chuyện này, cười nói: “Tính tình của tổng giám đốc Mạc nhà cậu trước đây, bá đạo, chuyên chế nói một là một…”

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một hồi hình như quả thật trước kia tính tình của Mạc Đình Kiên đúng là như vậy.

Lúc cô phản bác Thẩm Lệ, giọng nói hơi yếu ớt: “Nào giống như cậu nói chứ, thật ra anh ấy rất tỉ mỉ, và cũng rất biết săn sóc người khác…”

Thậm Lệ cố ý thở dài một tiếng: “A, mùi tình yêu chua loét.”

Hạ Diệp Chi bị Thẩm Lệ chọc cười.

“Cậu cảm thấy thế nào? Có thấy lo lắng trước khi kết hôn không? Có cần chị đây khuyên bảo vài câu không?” Thẩm Lệ nghiêng người, đối mặt với Hạ Diệp Chi, nói với vẻ mặt.

“Tớ và Mạc Đình Kiên đã là vợ chồng già rồi, sao còn lo lắng tiền hôn nhân gì chứ … Chỉ là cảm thấy quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi có phần không chân thực, giống như đang nằm mơ, đi trên mây…”

Thẩm Lệ thừa dịp Hạ Diệp Chi không chú ý, giơ tay ra nhéo lên vai cô, sau khi Hạ Diệp Chi la đau một tiếng, mới hỏi tiếp: “Lúc này cậu đã cảm thấy chân thực chưa?”

Hạ Diệp Chi ôm chỗ bị Thẩm Lệ véo kia, cười ngây ngô: “Chân thực.”

Thẩm Lệ không nhịn được lườm một cái: “Đúng là kết hôn khiến người khác choáng váng đầu óc mà.”

Hạ Diệp Chi không phục đưa tay cù Thẩm Lệ, hai người đùa giỡn một hồi.

Hồi lâu, hai người đều mệt nhoài.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Giọng nói của Thẩm Lệ trong bóng đêm nghe như xa xôi.

“Diệp Chi, phải hạnh phúc đấy!”

“Ừm.”

***

Ngày hôn lễ, Thẩm Lệ đã dậy từ sáng sớm, trang điểm cho Hạ Diệp Chi.

Thẩm Lệ vừa trang điểm cho Hạ Diệp Chi vừa xỉa xói: “Hai ngày nay cậu ngủ chung với tớ đều là tán gẫu đến nửa đêm mới ngủ, cũng may làn da của cậu rất tốt, nếu không tớ chính là kẻ có tội.”

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu để mặc cho Thẩm Lệ trang điểm cho cô: “Vậy cậu phải trang điểm cho tớ đẹp một chút đấy.”

“Chắc chắn rồi, hôm nay Hạ Diệp Chi của chúng ta là người đẹp nhất thế giới.”

“Cũng tạm, cũng chỉ đẹp hơn người đứng thứ hai là cậu một chút.”

Thẩm Lệ phì cười. Nếu là bình thường cô ấy chắc chắn sẽ hỏi Hạ Diệp Chi: “Cậu có biết xấu hổ không?” nhưng hôm nay quả thật Hạ Diệp Chi là cô dâu đẹp nhất.

Thời gian trang điểm hơi dài, Mạc Đình Kiên từ bên ngoài vào.

Anh đến bên cạnh Hạ Diệp Chi, thấp giọng hỏi: “Mệt không?”

“Không mệt.” Tuy đã trang điểm hơn một tiếng, nhưng cô quả thật không thấy mệt, bởi vì có Thẩm Lệ nói chuyện tán gẫu với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.