Yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng nữa.
Thẩm Lệ lấy một tờ khăn giấy ra và lặng lẽ lau lau khóe môi mình, cô liếc nhìn Cố Tri Dân một cái với vẻ cười mà cũng như không, cô muốn xem xem Cố Tri Dân sẽ phản ứng thế nào.
Cái liếc này khiến cho cô phát hiện Cố Tri Dân đang nhìn chằm chằm vào Cố Mãn Mãn với thần sắc không mấy lương thiện.
Cố Mãn Mãn nói xong thì liền sợ hãi, cô nhìn qua Thẩm Lệ với vẻ van xin, trông rất đáng thương tội nghiệp.
Thẩm Lệ nhướng mày, miệng cô không có ý định gì sẽ lên tiếng cả, nói xong thì hối hận, bây giờ lại đang cầu xin cô lau đít giùm sao? Xem cô là đại thiện nhân à?
Cố Mãn Mãn nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Lệ, cô chắp tay lại, làm một động tác van nài.
Lúc này, giọng nói của Cố Tri Dân chợt vang lên: “Cô Thẩm, nếu như cô có bất mãn gì với sự sắp xếp của công ty thì có thể trực tiếp nói ra, dù sao chúng ta cũng hợp tác nhiều năm rồi, cũng coi như là bạn cũ.”
Ý của anh chính là nói Thẩm Lệ bất mãn với việc công ty đem quảng cáo cho Tiêu Văn, sau đó lại không chính miệng nói ra mà cố ý để cho Cố Mãn Mãn nói ra trước mặt mọi người, khiến cho anh khó xử.
Đúng là hàm ý dứt khoác thật.
Nếu như là người nghệ sĩ khác thì đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nhưng Thẩm Lệ và anh mới vừa tan vỡ, nếu như cô đi ngược với cái hàm ý này thì có khác nào là đang không chịu thua không?
“Tổng giám đốc Cố nói chí phải, chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy, đã là bạn cũ của nhau rồi, với một người công tư phân minh như Tổng giám đốc Cố đây thì nếu như có nhìn trúng một hạng mục công việc nào của tôi thì cứ thông báo với tôi một tiếng là được rồi, tôi đương nhiên sẽ nhường mà.”
“Còn về chuyện ngày hôm qua, chắn chắn là do một nhân viên nào đó chưa làm tròn chức trách cho nên mới không thông báo trước cho tôi, rằng quảng cáo của tôi đã để cho người khác quay rồi.”
Ngữ khí của Thẩm Lệ đầy lạnh lùng, trên gương mặt cô mang theo một nụ cười nhàn nhạt, vô cùng thấu tình đạt lý.
Sắc mặt của đám quản lý cấp cao có mặt ở đây cũng có chút thay đổi.
Tuy Thẩm Lệ cũng được nâng đỡ lên nhưng cô thật sự có thực lực, mỗi một tác phẩm của cô đều đạt được một thành tích nhất định, công ty cũng nhờ cô mà kiếm được không ít tiền, hơn nữa cô cũng không thị phi, danh tiếng trong giới rất tốt, nhân duyên cũng không tệ, mọi người trong công ty đều nể mặt cô.
Lần này lại đường đột đem quảng cáo của cô cho Tiêu Văn, chuyện này đích thực là đã làm không được thấu đáo, mấy vị quản lý cấp cao này đều thấy áy náy nên không ai lên tiếng nói gì.
Còn Cố Tri Dân thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô nói nhiều như vậy, túm lại cũng chỉ là nói anh không công tư phân minh, bởi vì bị cô đá nên mới cố ý giật công việc của cô.
Nhưng anh lại không có cách nào phản bác lại Thẩm Lệ cả.
Bởi vì đích thực là do anh cố ý.
Sau khi cãi nhau với Thẩm Lệ tối hôm qua, anh đã uống rượu, vì tức quá nên đã đưa quảng cáo cho Tiêu Văn, sáng nay còn cố ý đi ăn sáng với Tiêu Văn nữa.
Không phải là cô cảm thấy anh ghê tởm sao?
Vậy thì anh sẽ ghê tởm cho cô xem.
Nhưng mà, cái phản ứng bình tĩnh hiện giờ của cô đã nói cho anh biết, cô căn bản không hề quan tâm.
Điều này càng khiến cho Cố Tri Dân cảm giác như mình là một gã hề, còn cô là một người khán giả đứng ở bên cạnh xem trò cười, có thể là trong lòng còn cười nhạo anh nữa.
Càng nghĩ, đáy lòng anh càng khó chịu tột cùng.
Cố Tri Dân đưa tay nới lỏng cà vạt, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười không hề có chút độ ấm nào, trong ngữ khí còn mang theo một sự chế giễu nồng đậm: “Nếu cô Thẩm đã rộng lượng như vậy thì hay là đem hết những công việc dưới tay cô cho Tiêu Văn đi, cô cũng biết, cô ấy là bạn gái của tôi, tôi muốn nâng đỡ cô ấy.”
Những người có mặt ở đây đều là người thông minh, vừa nghe Cố Tri Dân nói như vậy thì liền cảm giác ra có thứ gì đó không đúng.
Có hai người nhỏ tiếng bàn tán.
“Cô Thẩm và Tổng giám đốc Cố có mâu thuẫn sao?”
“Không biết, con người cô Thẩm cũng không tệ, trước đây Tổng giám đốc Cố rất xem trọng cô ấy cơ mà.”