Thật ra biểu hiện của Cố Tri Dân cũng không quá mức rõ ràng, anh ta tương tác với người dưới sân khấu cực kỳ tự nhiên, người bình thường thật sự không nhìn ra anh ta với Tiêu Văn có điểm là lạ.
Dù sao Cố Mãn Mãn cũng là em gái họ của Cố Tri Dân, hiểu khá rõ Cố Tri Dân là dạng người như thế nào nên lúc này mới có thể nhìn ra được chỗ lạ.
Thẩm Lệ nhịn không được hơi gợi khóe môi: “Không biết nữa, đây là chuyện của anh ta với Tiêu Văn, chị cũng không phải là con giun trong bụng của anh ta, sao chị biết anh ta đang suy nghĩ gì được chứ. Hơn nữa em cũng biết gần đây chị với anh ta đang mâu thuẫn với nhau mà.”
Cố Tri Dân đã đưa tài nguyên trong tay cô cho Tiêu Văn, đây là những chuyện mà mọi người đều biết.
Vẻ mặt Cố Mãn Mãn quái dị nhìn Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị có biết biểu cảm của chị lúc nói những lời này như thế nào không?”
Thẩm Lệ cũng không hiểu cho lắm: “Như thế nào?”
“Giống như một người mẹ già dung túng cho con phạm sai lầm, mang theo vẻ mặt không thể làm gì.” Cố Mãn Mãn nói xong liền chắc lưỡi một cái: “Hơn nữa chị lớn lên từ nhỏ với anh họ của em, quan hệ của hai người cũng không tệ, tại sao anh họ của em lại đối xử với chị như vậy chứ?”
Cố Mãn Mãn không ngốc, mặc dù cô ta hoàn toàn không biết những khúc mắc ở phía sau Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cũng cảm thấy được giữa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có chút không giống với bình thường.
Cố Tri Dân không phải là một người đàn ông không có phong độ như vậy, nhưng tại sao lại nhỏ mọn với Thẩm Lệ chứ, Nếu không thì ngày hôm đó cô ta cũng không trực tiếp nặng nhẹ với Cố Tri Dân trong cuộc họp.
Lúc ấy cô ta cũng cảm thấy Cố Tri Dân thật quá đáng.
“Có phải là gần đây em ăn óc chó nhiều rồi hay không?” Biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ không thay đổi nhìn Cố Mãn Mãn, giọng nói nhẹ nhàng.
Cố Mãn Mãn vò đầu: “Sao chị biết gần đây em ăn rất nhiều óc chó chứ?”
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: “Não bổ quá thừa.”
Cố Mãn Mãn nhất thời không kịp phản ứng lời này là có ý gì, một lát sau đợi cô ta kịp phản ứng mới tủi thân méo miệng hừ một tiếng: “Chị Lệ, chị mắng em..”
“Chị đâu có.” Thẩm Lệ lại đưa một đĩa quả óc chó đến trước mặt Cố Mãn Mãn: “Người trẻ tuổi ngày nào cũng phải phải học hỏi này kia, trí nhớ tiêu hao rất nhiều, ăn nhiều một chút để có thể bồi bổ.”
Cố Mãn Mãn: “…”
…
Một bài “Ngọt ngào” này được Cố Tri Dân hát giống như một buổi gặp gỡ với fan hâm mộ.
Sau khi kết thúc ca khúc, ngoại trừ sắc mặt Tiêu Văn trong khó coi thì những người ở đây đều rất vui vẻ.
Trước kia Cố Tri Dân biết chơi đùa, đương nhiên cũng biết cách làm náo động bầu không khí.
Sau khi biểu diễn tiết mục xong chính là hoạt động vui chơi giải trí.
Có rất nhiều nghệ sĩ bình thường không gặp được Cố Tri Dân đều đánh bạo lên mời rượu Cố Tri Dân, trong đó cũng không thiếu mấy nghệ sĩ nữ muốn được bay vút lên trời như Tiêu Văn.
Đương nhiên Tiêu Văn cũng thấy rõ suy nghĩ của mấy nghệ sĩ nữ này, cô ta đã có quyết định phải nắm chặt Cố Tri Dân đương nhiên sẽ không để cho người khác cơ hội.
Cô ta chủ động đi đến bên cạnh Cố Tri Dân giúp anh ta cản rượu.
Mà lúc đầu Cố Tri Dân cũng không ngờ mình phải ứng phó với nhiều người như vậy, Tiêu Văn đã muốn khoe khoang thì cứ tùy ý cô ta đi.
Gần đây thế của Tiêu Văn vốn đang cao, bây giờ trong công ty cũng mang một bộ dáng không sợ ai, vốn mấy nghệ sĩ nữ này đã không ưa Tiêu Văn, bây giờ lại bị Tiêu Văn cản rượu như vậy cho nên càng ghét Tiêu Văn hơn.
Nhưng Tiêu Văn cũng không thèm để ý, cô ta cực kỳ hưởng thụ thân phận bạn gái của Cố Tri Dân, thân phận này đã mang đến cho cô ta lợi lộc và hư vinh.
Cố Tri Dân lại ứng phó với mấy người đến mời rượu, sau khi xong liền chạy đến phía Thẩm Lệ.
“Cô Thẩm lại trốn ở một góc yên tĩnh như vậy, coi bộ cũng gan đó chứ, không chủ động đến mời rượu ai cả.” Cố Tri Dân trực tiếp ngồi xuống cạnh Thẩm Lệ.
“Tôi không biết uống rượu.” Thẩm Lệ xoay đầu sang hướng khác không thèm nhìn Cố Tri Dân.