Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1339: Mỗi người phụ nữ bên cạnh đều rất ưu tú



Mối quan hệ giữa Qúy Vãn Thư và Cố Tri Dân?

Một vài sự việc đã xảy ra lóe lên trong đầu Thẩm Lệ, vẻ mặt thờ ơ: “Điều em muốn biết, cứ trực tiếp hỏi thẳng anh họ của em, chị thì biết gì chứ.”

Thẩm Lệ vừa nói vừa bước nhanh, Cố Mãn Mãn bước không kịp, phải chạy lên, nhỏ giọng: “Nhưng vừa rồi nghe chị và Qúy Vãn Thư nói chuyện, hai người hình như đã sớm quen biết nhau rồi.”

Thẩm Lệ dừng bước, nghiêm túc suy nghĩ lại, cuối cùng đáp: “Tính lại, cũng đã quen biết nhiều năm rồi.”

“Quen biết nhau bằng cách nào thế?” Cố Mãn Mãn vòng lên phía trước.

Thẩm Lệ dựa vào vách thang máy, ngước lên nhìn đèn, tự nhẩm: “Hai mươi năm trôi thật nhanh, cô ta và anh họ của em là bạn học từ nhỏ.”

Lúc nhỏ, Cố Tri Dân thích chơi với cô, nhưng Qúy Vãn Thư lại thích chơi với Cố Tri Dân, vì vậy từ khi còn nhỏ cô đã sớm quen biết Qúy Vãn Thư rồi.

Có điều, cô và Qúy Vãn Thư luôn đối đầu với nhau.

Qúy Vãn Thư không thích cô, cô cũng không thích vẻ giả vờ thanh cao của Qúy Vãn Thư.

Cả hai đều nhìn nhau không thuận mắt.

Cố Mãn Mãn mở to mắt ngạc nhiên: “Là bạn học lúc nhỏ? Ý của chị là, bọn họ là hoc sinh trung học cơ sở hay bạn cùng lớp?”

“Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp trung học, còn cùng nhau đi du học.” Thẩm Lệ nói xong, khóe môi lộ ra một nụ cười châm biếm.

Cố Mãn Mãn nhìn biểu hiện của cô, trong lòng có một chút hoài nghi, lúc này thang máy lại đúng lúc tới nơi ở của họ.

Thẩm Lệ ra ngoài trước, Cố Mãn Mãn đi theo phía sau, giúp cô gọi nhân viên giặt ủi của khách sạn, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm, sau đó rời đi.

Trong sảnh khách sạn.

Qúy Vãn Thư làm ra vẻ hoài nghi nhìn Tiêu Văn, hỏi Cố Tri Dân: “Vị này là…”

Chuyện giữa Cố Tri Dân và Tiêu Văn, nổi tiếng khắp các trang mạng, cô ta đương nhiên biết.

Nhưng cô ta không bao giờ tin rằng Cố Tri Dân sẽ ở bên người phụ nữ như Tiêu Văn.

“Tôi là bạn gái của Cố Tri Dân.” Tiêu Văn nói xong, khoác lấy cánh tay của Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân khẽ cau mày, rút cánh tay khỏi tay Tiêu Văn, nhưng không phủ nhận lời của Tiêu Văn.

“Cậu về từ lúc nào thế, tại sao lại ở đây?” Cố Tri Dân và Qúy Vãn Thư là bạn học từ nhỏ, quen biết đã nhiều năm, vẫn còn một vài giao tình, nên giọng điệu của Cố Tri Dân cũng ôn hòa hơn nhiều.

Vốn dĩ Tiêu Văn đang cảm thấy rất vui vì Cố Tri Dân không phủ nhận, nhưng thấy anh và Qúy Vãn Thư nói chuyện hòa hợp như thế, trong lòng vì thế mà thấy tức giận hơn.

Qúy Vãn Thư giả vờ nhìn về phía Tiêu Văn, liếc mắt, trong mắt ẩn dấu sự khiêu khích, sau đó lại tiếp tục trò chuyện với Cố Tri Dân, trên mặt mang theo nụ cười: “Mình nên trả lời câu nào trước đây? Hôm nay đã muộn rồi, chi bằng hẹn nhau hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.”

Cố Tri Dân hạ mắt xuống, không biết anh đang nghĩ gì, đột nhiên anh quay đầu về phía Tiêu Văn, nói: “Ở đây không có việc của cô, quay về phòng trước đi.”

“Em ở đây với anh…” Tiêu Văn nhìn sắc mặt ngày càng lạnh hơn của Cố Tri Dân, không còn cách nào khác: “Vậy em đi trước đây.”

Khi Tiêu Văn rời đi, cô ta vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.

Lúc nãy cô ta chú ý đến, quần áo mà Qúy Vãn Thư đang mặc đều là những mẫu mới nhất trong mùa của những thương hiệu lớn, túi xách cũng là phiên bản giới hạn.

Có thể học cùng trường với Cố Tri Dân, dĩ nhiên cũng là người cùng tầng lớp với Cố Tri Dân, điều kiện gia đình tốt, xuất thân cao, khí chất cũng không tệ.

Mặc dù không muốn thừa nhận Qúy Vãn Thư rất ưu tú, nhưng trước mắt đó là sự thật.

Mỗi người phụ nữ bên cạnh Cố Tri Dân đều rất ưu tú.

Điều này khiến Tiêu Văn phát hiện ra, bản thân cô và Cố Tri Dân thuộc hai thế giới khác nhau, nhưng càng như vậy, cô ta càng phải nắm giữ thật kĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.