Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1347: Yên lặng rời khỏi



Thẩm Lệ và Cố Tri Dân từ nhỏ lớn lên bên nhau, qua nhiều năm như vậy, ngoài cô và người lớn trong nhà ra, cô chưa từng thấy anh gọt táo cho cô gái nào cả.

Tiêu Văn đang nằm trên giường nhìn Cố Tri Dân gọt táo, chờ anh gọt táo xong, thì quay đầu không biết nói với Tiêu Văn điều gì đó, mà khiến vẻ mặt Tiêu Văn xấu hổ nở nụ cười.

Cô gái nhỏ hai mươi tuổi, nếu như không gây sự cũng rất được người khác yêu thích.

Trông thấy Thẩm Lệ hơi thất thần, làm Cố Mãn Mãn ở bên cạnh phải cất tiếng nhắc nhở cô: “Chị Tiểu Lệ.”

“Đi thôi.” Thẩm Lệ xoay người đi khỏi đó.

“Haiz…” Cố Mãn Mãn hơi khó hiểu, từ xa nói đến bệnh viện thăm Tiêu Văn, kết quả là thật sự đúng là chỉ nhìn một cái thôi sao?

Cố Mãn Mãn nhìn xuyên qua cửa sổ lại ngó vào bên trong, không ngờ lần này chạm phải ánh mắt của Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân trông thấy Cố Mãn Mãn cũng hơi sửng sốt, quay đầu nói với Tiêu Văn vài câu, rồi anh đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Bị phát hiện tại chỗ làm Cố Mãn Mãn chột dạ nhích về phía bên cạnh, chờ Cố Tri Dân ra ngoài.

Bước chân của Cố Tri Dân rất vội vàng, đi vài bước đã ra tới ngoài cửa.

Cố Mãn Mãn khẽ gọi anh ta: “Anh họ.”

Cố Tri Dân không để ý tới Cố Mãn Mãn, mà đứng trên hành lang nhìn xung quanh, anh ta nhanh chóng đã nhìn thấy Thẩm Lệ đang đi về phía đầu kia hành lang.

“Thẩm Tiểu Lệ!”

Cố Tri Dân nhanh chân đuổi theo.

Cố Mãn Mãn hơi sợ, vốn dĩ Thẩm Lệ định yên lặng rời khỏi đây, nhưng mà vì cô nhìn vào mới khiến cho Cố Tri Dân ra ngoài.

Thẩm Lệ nghe thấy tiếng gọi, đứng lại tại chỗ hai giây, rồi mới quay đầu lại.

Cố Tri Dân chạy chậm đến trước mặt cô, sắc mặt nhìn qua hơi vội vàng giống như sợ cô đi mất, khi thấy cô dừng lại, trong mắt hiện lên chút vui mừng.

Nếu như đã bị phát hiện rồi, Thẩm Lệ bèn lên tiếng hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Cái từ “cô” này, đương nhiên là chỉ Tiêu Văn.

Sự vui mừng trong mắt Cố Tri Dân nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, giọng điệu suy sụp khó hiểu: “Không có vấn đề gì lớn, nhưng cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

Thẩm Lệ quan sát dáng vẻ suy sụp của anh, giống như chưa từng quen biết dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận này của anh vậy.

Anh ta khẩn trương như vậy vì Tiêu Văn, nhất định đứa trẻ trong bụng Tiêu Văn chính là của anh ta rồi.

Con mình thiếu chút nữa thì gặp chuyện không may, đương nhiên là anh ta không vui nổi rồi.

Cô hiểu được mà.

Hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, trước đây thì cãi nhau ầm ĩ, nhưng lại là người hiểu rõ nhất về đối phương trên đời này, nhưng hiện tại lại nhìn nhau không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Thẩm Lệ đột nhiên mở miệng hỏi anh ta: “Anh thích trẻ con sao?”

Cố Tri Dân há miệng, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, tâm trạng lên xuống trong mắt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rồi không nhanh không chậm nói ra hai chữ: “Cũng bình thường.”

“‘Cũng bình thường’ là thích hay là không thích?” Khi nói chuyện với anh ta Thẩm Lệ so với bất kỳ ai đều cố chấp hơn, cố chấp đến mức muốn một câu trả lời rõ ràng.

Cố Tri Dân dừng lại một chút, rồi trả lời cụ thể giống như cô mong muốn: “Coi như là thích.”

Thẩm Lệ chậm rãi gật đầu.

“Chúc mừng anh.” Ba chữ kia đã đến bên miệng lại bị nuốt ngược vào trong.

Ba chữ ấy, cô thật sự nói không nên lời.

Khi muốn mở miệng lần nữa, thì Thẩm Lệ đã vô cùng bình tĩnh: “Phụ nữ có thai rất yếu đuối, hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Cố Tri Dân đột nhiên nghĩ ra, vào nửa năm trước, Thẩm Lệ tham gia hoạt động ngoài trời kia, có trải qua trường hợp hai người đang yêu cãi nhau, cô gái kia bị ngã ra đất chảy rất nhiều máu.

Lúc ấy, Thẩm Lệ trông thấy cảnh tượng ấy cả người đều rất lạ.

Sau chuyện đó anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để hỏi Thẩm Lệ tại sao lại như vậy, nhưng vẫn không có cơ hội mở miệng, chuyện này vẫn luôn giữ trong lòng anh ta.

Cố Tri Dân cân nhắc rồi mở miệng: “Em rất hiểu về phụ nữ có thai?”

“Hiểu hơn anh.” Bỏ lại ba chữ ấy, xong Thẩm Lệ đi khỏi đó luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.