Thẩm Lệ liếc nhìn Đào Triển Minh, cầm chiếc hộp mà anh ta vừa đẩy qua lên: “Hợp tác vui vẻ.”
Cố Mãn Mãn nhìn đến mức ngẩn người, hai người này từ đầu đến cuối có nhắc đến chuyện hợp tác sao?
Cái gì mà hợp tác vui vẻ?
Rốt cuộc là đang muốn làm cái gì!
Đào Triển Minh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt mơ hồ, không hiểu gì của Cố Mãn Mãn, nhắc nhở: “Cô Cố không ăn bữa sáng sao, có lẽ bị nguội rồi.”
Cố Mãn Mãn “ồ” một tiếng, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Lệ, cảm thấy IQ của mình đã bị nghiền nát.
Không dễ dàng gì mới ăn hết bữa sáng, cuối cùng Cố Mãn Mãn cũng có cơ hội hỏi tất cả những nghi ngờ của mình.
“Chị tiểu Lệ, lúc nãy chị với Đào Triển Minh nói cái gì thế? Em cảm thấy hình như em có hiểu, nhưng lại cảm thấy cái gì cũng không hiểu, anh ta đưa cho chị cái gì vậy?”
Thẩm Lệ mỉm cười nhưng không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Sau khi về đến phòng khách sạn, Thẩm Lệ đưa chiếc hộp cho Cố Mãn Mãn: “Cop video bên trong ra, sau đó giấu tên gửi đi.”
Cố Mãn Mãn nhận lấy, mở ra xem, phát hiện một chiếc USB nằm lặng lẽ bên trong.
“Sao Đào Triển Minh lại có cái này, anh ta và Tiêu Văn….” Cố Mãn Mãn quả thực muốn biết tại sao Đào Triển Minh lại có cái này.
Thẩm Lệ không kiềm chế được muốn trừng mắt, đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu Cố Mãn Mãn một cái, có chút tức giận nói: “Em mở video bên trong ra xem, không phải là sẽ biết chuyện gì xảy ra sao? Cái đầu này của em cả ngày chỉ nghĩ cái gì thế….”
Cố Mãn Mãn không nói gì nữa, vội vàng cop những thứ trong USB ra.
Thẩm Lệ lấy một quyển tạp chí, dựa vào ghế sofa và tập trung đọc tạp chí.
Không lâu sau, giọng nói phấn khích của Cố Mãn Mãn truyền đến: “Hóa ra là như vậy! Em thật sự không nghĩ đến mà.”
Thẩm Lệ không ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Nếu như cái gì em cũng nghĩ ra được, vậy thì chị không còn là “chị Thẩm” nữa rồi, em mới là “chị Cố”.”
Thẩm Lệ đứng dậy, đi qua, cúi xuống nhìn video vừa cop ra: “Mặc dù độ nét rất bình thường, nhưng hình ảnh khá rõ.”
Phần đầu của video đúng lúc Tiêu Văn đang mắng Cố Mãn Mãn, mặc dù không nghe thấy âm thanh, nhưng cũng có thể nhìn ra sự tức giận, xúc phạm người khác của Tiêu Văn, sau đó cô ta còn tát Cố Mãn Mãn một cái, Thẩm Lệ xuống xe trả lại cho cô ta một cái tát.
Cố Mãn Mãn có chút không thể kiềm chế được,nhìn thẳng, cô ta trông có vẻ rất thong dong?
“Dù sao không phải được quay bằng máy ảnh chuyên nghiệp, video được quay lại bằng thiết bị ghi chép lại hành trình trên xe có được hiệu quả như này là rất tốt rồi, dùng được là được rồi.” Cố Mãn Mãn vừa nói vừa lưu video lại, sau đó gửi cho nhà báo và các tài khoản maketing.
Sau khi Cố Mãn Mãn gửi video đi, mỉm cười nói: “Tiêu Văn tính toán kỹ lưỡng đến mức nào chắc chắn cũng không tính đến thiết bị theo dõi hành trình của xe.”
Hôm đó, Tiêu Văn mang cafe đến tìm Thẩm Lệ, Thẩm Lệ lười phản ứng với cô ta nên đã trực tiếp lên xe, sau đó Tiêu Văn và Cố Mãn Mãn tranh chấp với nhau, Thẩm Lệ nhìn thấy có một chiếc xe chạy đến phía sau xe cô sau đó dừng xe lại.
Bởi vì biển số xe trông có vẻ may mắn, Thẩm Lệ nhìn thêm mấy lần, ngay lúc đó, Tiêu Văn đã động thủ với Cố Mãn Mãn, Thẩm Lệ không nhìn nữa, xuống xe trả lại cho Tiêu Văn một cái tát.
Sau đó, khi hiện trường chỉ còn lại Thẩm Lệ, Đào Triển Minh mới xuất hiện.
Tâm trạng lúc đó của Thẩm Lệ có chút sụp đổ, sau đó lúc lái xe đến bệnh viện để tìm Cố Tri Dân và Tiêu Văn cô mới nhớ đến thiết bị ghi chép lại hành trình của xe ô tô.
Đào Triển Minh trông có vẻ nho nhã, vô cùng quân tử, phong lưu, nhưng anh ta cũng là một doanh nhân rất thông minh.
Đào Triển Minh đưa video cho Thẩm Lệ, đổi lại Thẩm Lệ phải làm người đại diện cho sản phẩm của công ty anh ta.