“Hot search tôi thấy rồi, tôi vốn dĩ cũng định đi điều tra camera, hành động của cô nhanh hơn tôi một chút, nhưng đừng nghĩ tới tôi sẽ cảm ơn cô.”
Thẩm Lệ còn chưa mở miệng, Quý Vãn Thư đã nói một tràng dài.
Thì ra camera không phải Quý Vãn Thư làm.
Nghĩ nghĩ cũng đúng, cô và Quý Vãn Thư đồng thời rời khỏi nhà, cô vừa mới đến Thịnh Hải không bao lâu, video làm sáng tỏ trên video đã xuất hiện, còn nhanh chóng lên hot search, tốc độ của Quý Vãn Thư không nhanh như vậy.
Thẩm Lệ không nói nhảm với Quý Vãn Thư, cúp điện thoại.
“Sao chị một câu cũng không nói đã cúp rồi?” Cố Mãn Mãn hỏi cô.
Thẩm Lệ nhíu mày: “Không cần phải đàn gảy tai trâu lãng phí thời gian.”
“Anh họ nói gì với chị, lâu như vậy chị mới ra ngoài.” Cố Mãn Mãn bày ra bộ dạng nếu Thẩm Lệ ức hiếp thì cô ấy sẽ đi tìm Cố Tri Dân cãi nhau một trận.
Thẩm Lệ vỗ đầu cô ấy: “Được rồi, đừng có tỏ địch ý lớn như vậy với anh họ em, anh ấy tốt với em lắm rồi.”
Mặt Cố Mãn Mãn đầy nghi ngờ: “Sao chị đột nhiên nói giúp anh ấy vậy.”
Thẩm Lệ hỏi cô ấy: “Anh họ em là người như thế nào em không rõ sao?”
“Rõ chứ, anh họ em chính là một người đàn ông đểu.” Cố Mãn Mãn nói một cách nghiêm túc.
Thẩm Lệ dừng lại một lúc, mới phun ra hai chữ: “. . . Được rồi!”
Cố Mãn Mãn: “Chẳng lẽ anh ấy không phải sao?”
Thẩm Lệ đã đổi đề tài: “Show cũng hủy bỏ, về nhà ngủ đi.”
Cố Mãn Mãn mở miệng một cách yếu ớt: “Sợ rằng không ngủ được.”
“Tại sao, show không phải đã hủy bỏ sao?” Thẩm Lệ nhìn về phía Cố Mãn Mãn: “Lại có show mới sao?”
Biểu cảm của Cố Mãn Mãn có hơi phức tạp: “Có một chương trình tống nghệ muốn tìm chị.”
Thẩm Lệ tiếp tục đi về phía trước, nói: “Chương trình tống nghệ gì mà đáng sợ như vậy, nhìn vẻ mặt của em như anh dũng hy sinh vậy.”
Cố Mãn Mãn: “Thật ra chính là một chương trình tống nghệ bình thường mà thôi, bình thường chị lại không tạo hiệu ứng, chương trình đương nhiên sẽ không có vấn đề.”
Thẩm Lệ đã sớm nhìn thấu Cố Mãn Mãn: “Ấp a ấp úng làm gì, có gì thì nói luôn một lần.”
Cố Mãn Mãn ho nhẹ một tiếng: “Chương trình tống nghệ này còn mời Tiêu Văn.”
Gần đây chuyện của Thẩm Lệ và Tiêu Văn ồn ào đến mức sôi sục, người trong giới giải trí ai mà không biết, mà tổ tiết mục này lại vào lúc này, đồng thời tìm cô và Tiêu Văn, đây rõ ràng chính là muốn kiếm chuyện.
Chương trình tống nghệ bây giờ, ngược lại càng ngày càng bạo.
Vì độ nóng vì cọ nhiệt, cũng thật liều.
Mặt Thẩm Lệ đầy hứng thú hỏi Cố Mãn Mãn: “Công ty tống nghệ nào?”
Cố Mãn Mãn trợn to hai mắt: “Chị Thẩm Lệ, chị không phải là thật sự muốn tham gia chứ?”
“Lát nữa đưa tài liệu chương trình tống nghệ này cho chị xem một chút.” Cô ngược lại muốn nhìn xem, là công ty tống nghệ nào to gan như vậy.
Nếu công ty không còn việc gì, Thẩm Lệ trực tiếp về nhà.
Theo thói quen muốn gọi đồ ăn ngoài, suy nghĩ một chút vẫn đành thôi, dù sao hai ngày nay cũng không có show nào, quyết định tự dày vò mình nấu chút gì đó.
Khoảng thời gian năm mới, cô chuẩn bị học nấu ăn, lại bị Cố Tri Dân kia không biết xấu hổ đến ở chùa cũng làm rối loạn kế hoạch.
Cô dựa theo công thức nấu ăn làm một bữa trưa đơn giản, mới vừa làm xong, Cố Mãn Mãn gọi điện thoại tới: “Chị Tiểu Lệ, tài liệu tống nghệ kia, em gửi cho chị rồi, chị xem đi.”
“Được.”
Thẩm Lệ cúp điện thoại, ngồi vào trước bàn ăn, chuẩn bị vừa ăn cơm vừa nhìn.
Tên của chương trình tống nghệ này là ‘Tôi và cuộc sống của tôi’, nhìn giống như tiết mục kiểu quan sát, nhưng phương thức mời khách mời một lời khó mà nói hết.
Ba đôi tình nhân, ba người độc thân, thể hiện lối sống khác nhau giữa người độc thân và người yêu đương.