Sau khi tan cuộc, Thẩm Lệ liền cùng bọn Hạ Diệp Chi đi ăn bữa khuya.
Cố Mãn Mãn đang chờ ở bên ngoài nên tất nhiên cũng đi cùng bọn họ.
Nhóm người Thẩm Lệ vừa ngồi chưa được bao lâu thì Cố Tri Dân cũng tới.
Cố Tri Dân vừa đến, Cố Mãn Mãn liền “xùy” một tiếng: “Không trở về nhà trông coi bạn gái của anh đi à?”
“Nhóc con biết cái gì.” Cố Tri Dân không chút khách sáo vỗ xuống đầu của cô ấy.
Cố Mãn Mãn che đầu mình lại, không phục hừ một tiếng.
Thẩm Lệ cũng không lên tiếng, đi theo Hạ Diệp Chi cùng nhau xem thực đơn.
Thời gian đã khuya nên mọi người cũng chỉ ăn qua loa một chút, không có ai uống rượu.
Sau khi ăn xong, Thẩm Lệ ngẩng đầu một cái liền phát hiện ra trong phòng riêng chỉ còn cô và Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh một vòng, hỏi Cố Tri Dân: “Bọn họ đi đâu hết rồi? Đều đi rửa tay hết à?”
“Mãn Mãn tới phòng rửa tay, hình như Đình Kiên và Diệp Chi cũng đi rửa tay…” Nhưng thật ra là Cố Tri Dân đem bọn họ đẩy ra.
“À.” Thẩm Lệ cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn.
Đột nhiên Cố Tri Dân gọi cô một tiếng: “Thẩm Tiểu Lệ.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Thẩm Lệ hơi lãnh đạm.
Cố Tri Dân nhìn mặt mày xinh đẹp của cô thở dài một tiếng nhỏ không thể nghe thấy lại mở miệng: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Tay Thẩm Lệ đang cầm đũa bỗng dừng lại một chút: “Mặt trời mọc lên từ phía tây sao.”
Cố Tri Dân lại nói: “Không nên tiếp xúc quá gần với Đào Triển Minh, anh ta chỉ muốn lợi dụng sự nổi tiếng của em mà thôi.”
“Nói hết chưa?” Vẻ mặt Thẩm Lệ lộ ra sự không kiên nhẫn: “Cố Tri Dân, anh tự lo cho chính mình đi.”
Thẩm Lệ cũng không còn tâm tư ăn cái gì nên đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Cố Mãn Mãn.
“Alo? Chị Thẩm Lệ?”
“Đang ở đâu đấy? Nhanh trở về đi, chúng ta chuẩn bị ra sân bay.”
Thẩm Lệ nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc cô gọi điện thoại Cố Tri Dân vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô gọi điện thoại xong Cố Tri Dân vẫn còn đang nhìn cô.
Thẩm Lệ dứt khoát giương mắt nhìn thẳng vào Cố Tri Dân.
Ánh mắt Cố Tri Dân thâm trầm: “Sau này chúng ta sẽ luôn ở chung với nhau như thế này sao?”
Giọng nói mang theo vẻ hụt hẫng không dễ dàng phát giác.
“Không đâu?” Thẩm Lệ cảm thấy Cố Tri Dân không hiểu rõ: “Anh cảm thấy chúng ta còn ở chung được nữa à?”
Lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra, Cố Mãn Mãn đi đến.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn lại, đi vào không chỉ có Cố Mãn Mãn mà Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cũng cùng đi vào theo.
Vẻ mặt Thẩm Lệ mê mang: “Ba người rủ nhau đi phòng rửa tay đấy à?”
Cố Mãn Mãn nhỏ giọng nói: “Gặp nhau trên đường…”
Thẩm Lệ lườm Cố Mãn Mãn một cái sau đó nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, tớ phải đi đây, trở về lại gặp nhau.”
“Được, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.” Hạ Diệp Chi đi tới cho Thẩm Lệ một cái ôm.
Cố Tri Dân ở bên cạnh nhìn xem, sắc mặt bình tĩnh nhưng đáy lòng lại vô cùng bực bội.
Ôm à.
Anh ta cũng muốn.
…
Đưa tiễn Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn xong, ba người còn lại cũng tự đi về nhà mình.
Hạ Diệp Chi vừa ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn xong lại nghe thấy có người mở cửa phía sau xe.
Nhìn lại, phát hiện là Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân dửng dưng ngồi ở hàng sau: “Tôi không lái xe tới đây cũng lười về nhà mà về nhà cũng chỉ có một mình, tới nhà các cậu ở một đêm đi, không chào đón à?”
“Diệp Chi.” Cố Tri Dân không nhìn Mạc Đình Kiên nữa mà quay đầu qua nhìn Hạ Diệp Chi, cười lấy lòng.
Đương nhiên Hạ Diệp Chi sẽ không lạnh lùng giống như Mạc Đình Kiên, cô nhìn Cố Tri Dân cười cười: “Có chào đón, nếu Hạ Hạ biết anh tới nhà chúng tôi ở thì chắc chắn con bé sẽ rất vui, trước đó con bé còn vừa nhắc tới là lâu rồi chưa được gặp anh đấy.”
Cố Tri Dân vỗ vỗ bả vai Mạc Đình Kiên: “Nghe thấy chưa, Hạ Hạ rất muốn gặp tôi đấy.”