Thẩm Lệ lại an ủi Tần Nhân vài câu rồi mới ngắt điện thoại.
Nghe giọng điệu của Tần Nhân, dường như chuyện của Cố Tri Dân có chút nghiêm trọng, bình thường dưới tình hình này anh ta sẽ không chơi trò mất tích.
Mất ngày trước không phải còn tốt đấy ư?
Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện rồi?
Thẩm Lệ tâm thần không yên liền gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Điện thoại đã nối máy nhưng không ai nhận, mãi đến lúc sắp tự động tắt, Cố Tri Dân vẫn chưa nhận máy.
Ngược lại Thẩm Lệ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ là không nhận máy thôi, không phải là mất tích thật. Không thể thật thì có thể định vị Cố Tri Dân, tìm xem anh ta ở đâu.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ?
Thẩm Lệ mở Facebook, lên mạng, nhận được vô số tag.
-@Diễn viên Thẩm Lệ v: Thẩm Lệ mau đọc truyện cười của thằng đàn ông chó má này đi!
-@Diễn viên Thẩm Lệ v: Ông chủ của cô xấu xa rồi, mau đến xem diễn đi.
-@Diễn viên Thẩm Lệ v: Chị Lệ, hả giận không?
…
Rất nhiều bạn bè tag Thẩm Lệ dưới Facebok tiếp thị của Tiêu Văn, một vài cư dân mạng tag Thẩm Lệ ở tài khoản Facebook của Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ lại vào xem danh sách hot search.
Các chủ đề nóng trước đó hình như điều bị Tiêu Văn và Cố Tri Dân chiếm.
Trong lòng Thẩm Lệ nghĩ cẩn thận một chút, chắc đây là giây phút hot nhất trong cuộc đời Cố Tri Dân rồi.
Tên đàn ông Cố Tri Dân kia tuy đã một bó tuổi rồi nhưng vẫn hơi trẻ con, có chút tật xấu là thích chơi trội, nhưng vì chuyện này mà chơi trội thì…
Sắc mặt Thẩm Lệ ngưng trọng xem hết, lông mày càng nhăn càng chặt.
Nhân sinh trên đời, chỉ cần não rỗng thì đúng là chuyện gì cũng có thể.
Tiêu Văn hao hết tâm trí ở cùng Cố Tri Dân, vậy mà còn âm thầm làm cùng người khác…
”Tiểu Lệ? Làm gì thế?”
Cố Mãn Mãn đã lâu không thấy Thẩm Lệ vào quán nên đi qua, thấy Thẩm Lệ đứng giữa đường nhìn điện thoại bèn chạy chậm đến: ”Xảy ra chuyện gì ư?”
”Anh họ em xảy ra chuyện rồi, vé máy báy buổi tối hoãn lại trước đã, em mang những thứ đồ này đi tặng giúp chị, lẫn sau mời cơm nhé.” Thẩm Lệ vừa nói với Cố Mãn Mãn vừa đưa chiếc túi trong tay cho Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Lệ đã xoay người bỏ đi rồi, bước chân vội vàng, Cố Mãn Mãn tay mang túi lớn túi nhỏ cũng không đuổi kịp nên đành thôi.
Trên đường về nhà, điện thoại của Thẩm Lệ vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, phát hiện là số của Cố Tri Dân, trong lòng căng thẳng, hơi vội vàng nhận điện thoại: ”Cố Tri Dân, anh ở đâu thế?”
”Ở nhà.” Giọng nói của Cố Tri Dân hết sức bình tĩnh, đầu dây bên kia không chút tạp âm, nghe chắc là đang ở trong không gian rất yên lặng.
Trong lúc nhất thời Thẩm Lệ tức giận, nâng cao âm lượng: ”Mẹ Cố lo sắp chết rồi, vậy mà anh còn ở trong nhà, anh mau gọi điện lại cho mẹ Cố đi, em qua ngay đây, anh ngoan ngoãn ở nhà đợi cho em!”
Cố Tri Dân trầm mặc một lát: ”Lát nữa anh có cuộc họp phải đến công ty.”
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: ”Anh cứ không đợi thử xem!”
”Đợi, đợi bao lâu cũng được, đợi thế nào cũng không thành vấn đề.” Cố Tri Dân thoả hiệp, thậm chí trong giọng nói còn mang theo ý thứ trêu đùa.
Thẩm Lệ không nói lời vô ích với anh ta nữa, ngắt điện thoại xong liền giục tài xế: ”Phiền bác nhanh chút ạ.”
Chưa được bao lâu, chiếc xe đã dừng ở cửa tiểu khu của Thẩm Lệ ở.
Lần trước cô tình cờ gặp Cố Tri Dân ở một nhà hàng thịt nướng gần đây nên biết anh ta cũng sống ở đấy.
May là trước đó đã hỏi số nhà của Cố Tri Dân.
Nhưng đây là tiểu khu cao cấp, tầng nào cũng phải quẹt thẻ mới được, Thẩm Lệ đang định tìm đồ nghề thì nghe thấy sau lưng có người gọi cô.