Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1452: TÔI ĐÍCH THÂN NÓI CHUYỆN CÙNG VỚI ANH



Ở gần đây có một chốt an ninh, chốc lát sau cảnh sát liền tới dẫn Tiêu Văn đi.

Lúc này Cố Mãn Mãn mới tiếp tục lái xe đưa Thẩm Lệ đến nơi tổ chức hoạt động.

Ngày hôm nay Dị Kiền tổ chức hoạt động thương nghiệp, người đến tham gia hoạt động cũng không phải là ít.

Sau khi Thẩm Lệ bước vào sân, chuẩn bị mở miệng gọi Đào Triển Minh, không ngờ gặp Lệ Tây Tước ở chỗ ra vào.

“Chị Thẩm.”

Là Lệ Tây Tước nhìn thấy Thẩm Lệ trước, anh ta lên tiếng gọi Thẩm Lệ trước.

Thẩm Lệ đã ký tên xong, cô đưa cây viết ở trong tay cho nhân viên công tác, mỉm cười nhìn về phía Lệ Tây Tước: “Lệ Tây Tước.”

Cô hợp tác với Lệ Tây Tước lần đầu tiên trong “Tôi và cuộc sống của tôi”, có gặp nhau mấy lần cũng chỉ ở trong phòng thu âm tiết mục, cho nên cũng không tính là quen biết.

Thẩm Lệ chào hỏi với anh ta xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi Lệ Tây Tước ký tên xong lại trực tiếp đuổi theo.

“Chị Thẩm, chị muốn đến chào hỏi với Tổng giám đốc Đào hả, em cũng vậy, chúng ta cùng nhau đi đi.”

Thẩm Lệ mặt không biểu cảm nhìn anh ta một cái: “Ừm.”

Mặc dù chỉ là đàn em mới ra nghề, nhưng mà về phương diện lời nói lại có vẻ hào phóng tự nhiên.

Hiện tại ngành giải trí cạnh tranh kịch liệt như vậy, có thể ngoi lên đứng đầu trong những người này, đương nhiên cũng sẽ không kém.

So sánh với sự nhiệt tình của Lệ Tây Tước, Thẩm Lệ trả lời có hơi lạnh lùng một chút.

Lệ Tây Tước phát giác được sự lạnh lùng của Thẩm Lệ, cũng rất tự giác mà không nói gì thêm nữa, chỉ là im lặng đi theo sau lưng của Thẩm Lệ, cùng cô đi tìm Đào Triển Minh.

Đào Triển Minh là ông chủ của Dị Kiền, dĩ nhiên cực kỳ bận rộn, nhưng khi anh ta nhìn thấy Thẩm Lệ, cuối đầu nói với trợ lý cái gì đó liền cười nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Lệ: “Cô Thẩm.”

Thẩm Lệ cũng mỉm cười: “Tổng giám đốc Đào.”

Lệ Tây Tước ở một bên cũng đi lên phía trước: “Tôi là Lệ Tây Tước.”

“Xin chào.” Mặc dù Đào Triển Minh không biết Lệ Tây Tước, nhưng mà anh ta vẫn trả lời lại không hề sơ hở chút nào, sau đó rất nhanh anh ta liền nhớ đến công ty của mình đã mời một vài diễn viên đến để biểu diễn tiết mục, Lệ Tây Tước này hẳn là người được mời đến để biểu diễn.



Buổi tiệc vào tối nay, Thẩm Lệ và Đào Triển Minh cũng có mặt.

Hiện tại Thẩm Lệ đúng lúc nổi tiếng, cô và Đào Triển Minh vừa mới bước vào liền có không ít người đi về phía bọn họ, sau đó quay đầu nhỏ xì xào bàn tán.

Đào Triển Minh mỉm cười trêu ghẹo: “Cô Thẩm, cô có thể dành ra chút thời gian bận rộn của mình để đến tham gia hoạt động của công ty tôi, thật sự đúng là vinh hạnh của tôi.”

Thẩm Lệ nhíu mày nói: “Cũng không có bận rộn như vậy.”

Có không ít quảng cáo và tuyên truyền tìm cô, nhưng mà cô cũng không phải là cái nào cũng nhận.

Mấy năm trước đây, cô làm việc rất chăm chỉ, có cái gì thì nhận cái đó, hai năm gần đây cô đã thả chậm nhịp độ, lúc quay phim thì kiên quyết không nhận thông cáo nào khác.

Mà lần này “Tôi và cuộc sống của tôi” là một chuyện ngoài ý muốn.

Ý cười của Đào Triển Minh sâu hơn mấy phần: “Vậy nếu như có thời gian rảnh rỗi, chúng ta hãy bàn về hợp đồng người phát ngôn đi.”

Lúc trước Thẩm Lệ chỉ quay quảng cáo mở rộng cho Dị Kiền mà thôi, cũng không phải là người đại diện phát ngôn.

“Hửm?” Thẩm Lệ cười mà giống như không phải cười nhìn về phía Đào Triển Minh: “Tổng giám đốc Đào đã có thành ý như vậy, vậy thì tôi cũng đích thân nói với anh nhỉ?”

Biểu cảm của Đào Triển Minh hơi lạ kỳ một chút: “Có thể chứ.”

Thẩm Lệ không nói chuyện, rũ mắt xuống nhấp một ngụm rượu.

Người đàn ông này quá giả tạo rồi.

Quả nhiên là đàn ông làm ăn không có mấy người là đèn đã cạn dầu.

“Chị Tiểu Lệ.” Cố Mãn Mãn đi ra ngoài nhận điện thoại, bị bỏ rơi ở sau lưng của hai người bọn họ, lúc này mới chạy tới.

“Tổng giám đốc Đào nói muốn nói chuyện hợp đồng người phát ngôn với chị, mọi người cứ nói chuyện với nhau một chút đi, chị đến nhà vệ sinh một chuyến.” Thẩm Lệ nói xong câu đó với Cố Mãn Mãn, đặt cái ly ở trong tay qua một bên liền xoay người đi khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.