Thẩm Lệ ngồi trên xe không nhúc nhích, cài dây an toàn lên, chậm chạp nói: “Hay là anh muốn lái xe lúc đang mệt mỏi, đến bệnh viện ăn bữa khuya?”
Thẩm Lệ cài lại dây an toàn, cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ Cố Tri Dân, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Tri Dân vẫn còn đang đứng ở bên cạnh xe, cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô.
Cười thì cũng thôi đi, ánh mắt rơi trên người cô còn dinh dính khiến Thẩm Lệ nghĩ đến khối bánh ga tô trước đó đã ăn ở tiệc rượu, vừa ngọt lại dính.
Thẩm Lệ bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên, hung dữ nói: “Lên xe!”
“Đi.” Cố Tri Dân đi vòng qua bên kia ngồi vào vị trí kế bên ghế lái, cài dây an toàn, chậm chạp hỏi cô: “Ăn bữa khuya ở đâu?”
“Đi rồi anh sẽ biết.” Thẩm Lệ khởi động xe, cũng không thèm nhìn qua anh một cái, vô cùng lạnh lùng.
Cố Tri Dân hơi nghiêng đầu, nhìn không đủ, lại tiếp tục nhìn cô.
Sau khi Thẩm Lệ trở về từ bữa tiệc rượu Dị Kiền, cô về thay quần áo, quần dài áo sơ mi rất đơn giản, nhưng bộ đồ đơn giản này mặc lên người cô cũng không phải đơn giản như vậy.
Cổ áo sơmi mở ra hai cúc, lộ ra cái cổ non mịn cùng một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, áo sơmi được thiết kế rộng rãi, cánh tay mảnh khảnh được che giấu trong tay áo, nhưng vì cô đưa tay ra lái xe nên ống tay áo co lại lộ ra đôi tay xinh đẹp mỏng manh, vạt áo sơ mi nhét vào trong lưng quần, lộ ra vòng eo không đủ một nắm.
Tròng mắt Cố Tri Dân nhìn vào bàn tay của mình, lại nhìn vào eo của Thẩm Lệ, không biết liệu có thể nắm nó bằng một tay hay không…
Nghĩ đến đây, một chút ký ức cũ lại xông lên đầu khiến anh ta có chút miệng đắng lưỡi khô.
Anh ta đưa tay, tháo thêm hai chiếc cúc áo trên cổ áo sơ mi của mình.
Thẩm Lệ quay đầu liếc mắt nhìn anh: “Nóng sao?”
Ánh mắt không thể nào trong sáng hơn.
Cố Tri Dân chỉ liếc qua cô một cái thật nhanh, sau đó lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để che giấu đi suy nghĩ xấu xa trong lòng mình, nói một cách qua loa: “Có chút.”
“Anh đúng là lắm chuyện, quái đản…” Thẩm Lệ nói xong vẫn mở điều hoà không khí.
Nhưng thời tiết cuối tháng năm, khi trời nắng, giữa trưa sẽ hơi nóng một chút nhưng về đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống, cũng không cần mở điều hòa.
Thẩm Lệ không cảm thấy nóng chút nào, mở điều hoà không khí còn cảm thấy hơi lạnh, cô mấp máy môi, thở nhẹ thở ra một hơi.
Sau đó, ánh mắt cô liếc qua người đàn ông bên cạnh giống như đang nhích lại gần mình, trong lòng cô lập tức nhấc lên, nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng Cố Tri Dân chỉ đem áo khoác của mình choàng lên người cô mà thôi.
Thẩm Lệ có chút thất thần.
Khoác áo khoác chỉ là việc nhỏ, trước kia Cố Tri Dân cũng đã làm không ít lần.
Nhưng trong lòng Thẩm Lệ lại dâng lên sự cảm động đã lâu không thấy.
Quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn giống như lúc trước.
Thẩm Lệ dùng sức chớp mắt mấy cái, không nói gì.
“Đừng ngại.” Cố Tri Dân ở bên cạnh đột nhiên nói.
“Ai nói cám ơn với anh, có biết xấu hổ không vậy?” Thẩm Lệ liếc xéo Cố Tri Dân một cái, tiện thể giễu cợt anh.
“Tôi biết trong lòng em chắc chắn là đang rất cảm động.”
Trên mặt Cố Tri Dân là nụ cười cợt nhả, nhưng vừa mở miệng, trong giọng nói lại có vài phần thận trọng không dễ dàng phát hiện ra được.
Anh ta cảm thấy bản thân mình lúc này giống như đang nằm mơ.
Thẩm Lệ tới công ty chờ anh, đón anh đi ăn khuya.
Chuyện này đến mơ anh cũng không dám nghĩ.
Trước đó đoạn thời gian cùng với Tiêu Văn kia, khi anh mơ thấy Thẩm Lệ, tất cả đều là ác mộng.
Không phải Thẩm Lệ kết hôn, thì chính là anh kết hôn.
Nhưng đối tượng kết hôn của bọn họ lại không phải là đối phương.
Anh bừng tỉnh từ trong những cơn ác mộng đó, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Sau đó, cả đêm ngồi bên ban công hút thuốc, cũng không thể nào ngủ được.