Tuy rằng bây giờ Tiêu Văn mặt mày tái nhợt, nhìn qua rất đáng thương, nhưng mà Thẩm Lệ đã từng chịu thiệt trong tay cô rồi.
Thẩm Lệ cẩn thận lui về phía sau một bước, rồi mới lớn tiếng nói: “Tiêu Văn, cô muốn gặp Tri Dân thì tự đi mà gặp, đừng có làm phiền tôi.”
Tiêu Văn dần dần trợn to mắt: “Ngay cả yêu cầu đơn giản như thế mà cô cũng không chịu đồng ý sao?”
Thẩm Lệ cười nhạo: “Chúng ta thân thiết lắm à? Vì sao tôi phải đáp ứng yêu cầu của cô chứ?”
Mặt Tiêu Văn lập tức thay đổi, không còn yếu đuối bất lực như lúc nãy nữa, mà đã trở nên vô cùng căm hận: “Đừng tưởng rằng tôi không biết quan hệ giữa cô và Cố Tri Dân, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, rất thân thiết với nhau, chỉ cần cô nói, anh ấy chắc chắn sẽ nghe lời cô! Cô không muốn giúp tôi là vì cô muốn yêu đương với anh ấy đúng không? Hay là thật ra các người đã sớm yêu đương với nhau từ lâu rồi hả?”
Thẩm Lệ híp mắt lại đánh giá Tiêu Văn, cô cảm thấy cô không thể nào nói chuyện rõ ràng cùng Tiêu Văn được.
Cô không muốn nói nhảm với Tiêu Văn, lấy điện thoại ra báo cảnh sát: “Xin chào, là 113 đúng không? Có một người phụ nữ ăn vạ, đứng trước cửa xe tôi không chịu đi…”
“Cô làm gì đó! Tôi không có ăn vạ!” Tiêu Văn nghe Thẩm Lệ nói thì nhào lên.
Thẩm Lệ vẫn luôn chú ý phản ứng của Tiêu Văn, né tránh kịp lúc.
Lúc Thẩm Lệ né cũng đã báo địa chỉ cho cảnh sát.
Cúo máy, cô nhìn Tiêu Văn nói: “Cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”
Tiêu Văn vẫn không chịu đi, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thẩm Lệ: “Nói cho tôi biết, có phải hai người đang hẹn hò đúng không?”
Ánh mắt Thẩm Lệ hơi dời xuống nhìn bụng của Tiêu Văn, nó đã hơi tròn lên, đứa bé vẫn còn.
Trong mắt Thẩm Lệ hiện lên chút cảm xúc phức tạp, từ từ nói: “Việc gấp nhất bây giờ là cô đi gặp cha của đứa bé đi, nếu như muốn giữ bé, vậy phải dưỡng thai rồi sinh bé ra bình an, nếu như không cần, vậy thì đến bệnh viện sớm một chút, đứa trẻ là vô tội.”
“Cô cũng biết đứa trẻ vô tội sao? Vậy cô giúp tôi đi, tôi chỉ muốn gặp Tri Dân một lần thôi, tôi muốn gặp anh ấy… Anh ấy yêu tôi như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi…”
Ánh mắt Tiêu Văn dần dần trở nên điên cuồng, nhìn không được bình thường cho lắm.
Nếu một người đàn ông thật sự muốn gạt một người phụ nữ, đó là chuyện rất đơn giản.
Lúc trước Cố Tri Dân vì muốn Tiêu Văn tin rằng anh rất yêu cô ta, đã làm rất nhiều chuyện cho Tiêu Văn, mặc kệ là tiền tài hay thể diện, Tiêu Văn muốn cái gì, anh cũng có thể làm Tiêu Văn hài lòng.
Cho nên, đến tận bây giờ, Tiêu Văn vẫn luôn chắc chắn rằng Cố Tri Dân rất yêu cô.
Sợ là đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết rằng những blogger kia thật ra là Cố Tri Dân mua chuộc.
Thẩm Lệ nhìn Tiêu Văn, chỉ cảm thấy vừa đáng buồn, vừa đáng giận, lại vừa đáng thương.
Đáng thương cô ta chỉ có thẻ dùng đứa bé để làm tiền cược.
Thẩm Lệ không nói gì, Tiêu Văn vẫn cứ lầm bầm lầu bầu nói mãi: “Tôi chỉ là mang thai con của người khác mà thôi, Tri Dân chỉ là hơi tức giận, sao anh ấy lại không tha thứ cho tôi được chứ…”
Thẩm Lệ gần như không tin nỗi những gì cô vừa nghe được, Tiêu Văn điên rồi à?
Cái gì gọi là “Tôi chỉ mang thai con của người khác mà thôi?” chứ?
Cô không còn chút đạo đức liêm sỉ cơ bản nào nữa sao?
Lúc này, cảnh sát đã đến.
“Ai báo án?”
“Là tôi.”
Thẩm Lệ vừa nói xong, Tiêu Văn đã xoay người bỏ chạy, cảnh sát cản cô lại: “Cô là người ăn vạ sao?”
Tiêu Văn lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có, các anh bắt nhầm người rồi.”
Cảnh sát cũng không phải dễ bị lừa gạt: “Lầm người? Lầm người thì cô đứng trước xe của người ta để làm gì?”
Tiêu Văn âm hiểm nhìn Thẩm Lệ: “Tôi biết lỗi
Cảnh sát lại giáo dục Tiêu Văn vài câu nữa mới thả cô đi.