Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1488: Cô tránh xa tôi ra một chút, tôi có vợ rồi



Phòng vệ sinh công cộng của quán bar, thật ra là dự bị, cho nên bình thường cũng rất ít người đến.

Thẩm Lệ đi đến trước cửa phòng vệ sinh nam, cô hít sâu một hơi, nếu như bên trong có người, thì cứ giả bộ là mình đi nhầm.

Sau khi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Thẩm Lệ lập tức bước nhanh về phía phòng vệ sinh, đi thẳng vào bên trong phòng vệ sinh nam.

Bên trong phòng vệ sinh không quá lớn, Đọc full tại truyen one, cho nên vừa vào là có thể nhìn thấy đầu, phía bên ngoài không có ai, chỉ có một cánh cửa chỗ vách ngăn mơ hồ vẫn chưa khép chặt lại, nhưng không hề có động tĩnh gì.

Thẩm Lệ đi qua đó, mở cửa ra nhìn, người đàn ông bên trong vách ngăn đang ôm bồn cầu nôn đến hôn mê bất tỉnh kia không phải là Cố Chi Dân thì là ai?

Áo sơ mi trên người Cố Chi Dân đã dúm dó, anh ta ngồi trên mặt đất, bộ dạng không có chút sức lực nào, cả người xem ra rất chật vật, làm gì còn dáng vẻ Cố Chi Dân vênh vênh váo váo ngày thường nữa chưa.

Đã lâu lắm rồi, Thẩm Lệ chưa nhìn thấy dáng vẻ uống say đến mức độ này của Cố Chi Dân, cho nên nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Trong ký ức, lần trước Cố Chi Dân uống say vẫn là mười mấy năm trước. Vào cái đêm tụ họp tốt nghiệp trung học của cô, không có người lớn quản thúc, một đám người ở trong phòng bao KTV, đóng cửa lại uống rượu. Cố Chi Dân đi đón cô, bị bạn bè của cô khiêu khích, mà năm đó Cố Chi Dân mới có mười mấy tuổi, vì sĩ diện, cho nên đã cầm cự uống hết chỗ rượu của các bạn nam trong phòng.

Sau đó, Cố Chi Dân đi ra khỏi phòng bao, lập tức ngã xuống, về nhà ngủ suốt hai ngày mới hồi phục tinh thần. . Ngôn Tình Ngược

Thẩm Lệ thật sự không ngờ, đã bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật như thế này của Cố Chi Dân.

Cố Chi Dân lại tiếp tục nôn, Thẩm Lệ hồi phục tinh thần, nhìn bộ dạng của Cố Chi Dân, cô bỗng cảm thấy hơi giở khóc giở cười.

Cô biết rõ tửu lượng của Cố Chi Dân, anh ta uống thành như vậy, thì cũng có thể tưởng tượng được Giang Dạ Bạch đã uống thành bộ dạng quỷ quái gì rồi.

Người uống say thường phản ứng rất chậm chạp, Thẩm Lệ đã đứng ở đây lâu như vậy rồi, mà Cố Chi Dân cũng không phát hiện ra cô.

Mặc dù bình thường Cố Chi Dân là một đại thiếu gia sang trọng, sạch sẽ, cũng vô cùng chú trọng việc ăn mặc, chi tiêu, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người thường, hôm nay nôn đến mức như vậy, thì cũng đẹp trai không nổi nữa rồi.

Thẩm Lệ hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ của Cố Chi Dân như vậy, lại cảm thấy hơi buồn cười, thận chí còn lấy điện thoại ra quay video, đợi Cố Chi Dân tỉnh táo rồi sẽ lấy ra cho anh ta xem.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Cố Chi Dân say như vậy cũng là vì cô, cho nên cô lập tức rút cánh tay đang muốn lấy điện thoại trong túi áo ra, chẳng may cô quay video rồi, sau đó lại muốn gửi lên bảng tin thì sao?

Đến lúc đó, sợ là Cố Chi Dân sẽ “không niệm tình xưa mà xử lý cô mất.”

Do đó, cô hơi cúi người, khẽ giọng gọi tên anh ta.

“Cố Chi Dân.”

Phản ứng của Cố Chi Dân đột nhiên im bặt, giống như đang phán đoán xem rốt cuộc có phải có ai đó đang gọi tên mình hay không. Hai giây sau, anh ta mới chậm chạp quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Lệ.

Mặt anh ta mờ mịt, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía Thẩm Lệ, sau đó nghiêng đầu, phân biệt xem người phụ nữ trước mặt này là ai.

Thẩm Lệ cảm thấy động tác nghiêng đầu của anh vô cùng đáng yêu, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên, cô ngồi xổm trước mặt Cố Chi Dân, nhịn không được muốn xoa đầu anh ta.

Nhưng tay cô vừa mới đưa ra, còn chưa kịp chạm vào đầu Cố Chi Dân, đã bị hất ra, anh ta hung hăng nói: “Cô là ai?”

Nếu là bình thường, dáng vẻ này của Cố Chi Dân quả thật rất có lực uy hiếp.

Nhưng giờ phút này, anh ta đã uống say bí tỉ, cả người cũng chật vật, nhếch nhác, nôn đến hôn mê bất tỉnh, nhưng anh ta vẫn yêu sự sạch sẽ, cho nên trên quần áo cũng không dính thứ gì, cho dù như vậy, thì thoạt nhìn cũng không có chút sự uy hiếp nào cả.

Thẩm Lệ không giận nổi, chỉ chậm rãi thu lại nụ cười, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Tôi là ba anh.”

Cố Chi Dân đáp lại: “Cô nói xạo, ông già nhà tôi làm gì thơm được như cô.”

“Tôi rất thơm ư?” Thẩm Lệ tiến lại gần Cố Chi Dân.

Nhưng Cố Chi Dân lại cau mày, ngửa ra phía sau: “Cô tránh xa tôi ra một chút, tôi có vợ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.