Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 149: XIN VỢ ĐÓ



Không tìm không biết, vừa tìm Cố Tri Dân liền phát hiện trên mạng có rất nhiều người đưa ra vấn đề tương tự như thế.

Trên cơ bản thì tất cả bình luận phía dưới đều như vậy:

“Chủ topic quỳ xuống gọi bố bao lâu rồi?”

“Không thể nào, anh còn không để đối phương quỳ xuống, bản thân mình đã quỳ xuống trước rồi.”

“Thật là ngây thơ.”

“Từng có một người cũng hỏi về vấn đề này, về sau…… anh ta chết rồi.”

“……”

Tất cả đều là những bình luận linh tinh.

Cố Tri Dân đọc thật nhiều những topic tương tự, nhưng cơ bản đều là những bình luận như thế.

Có một người đưa ra vấn đề tương tự, nhưng lại nhận được một câu phản hồi là: “Làm con trai thật tốt QAQ!”

Cố Tri Dân vứt điện thoại di động qua một bên, ngồi dậy bắt đầu xử lý tài liệu.

Đấu không lại Mạc Đình Kiên, anh ta rất tuyệt vọng.

……

Chiếc xe xa hoa của Mạc Đình Kiên chạy như bay, hai mươi phút là về đến nhà.

Trước đó Hạ Diệp Chi muốn đuổi mấy cô thợ hóa trang đi, nhưng bọn họ không chịu.

Cô đành phải cho người mời bọn họ ngồi ở phòng khách uống trà, còn mình thì đi vào nhà bếp từ từ làm cơm tối.

Khi Mạc Đình Kiên về đến nhà thì bọn họ đã uống một bụng trà, bọn họ nhìn thấy Mạc Đình Kiên thì giống như là nhìn thấy vị cứu tinh: “Cậu chủ!”

Mạc Đình Kiên hơi lườm bọn họ, hỏi vệ sĩ đứng ở bên: “Vợ tôi đâu rồi?”

“Ở trong phòng bếp ạ.” Vệ sĩ chỉ chỉ về phía phòng bếp.

Hạ Diệp Chi đang xem thực đơn, gần đây cô có nghiên cứu mấy món ăn mới, dự định tối nay làm ăn thử.

Trong lúc cô đang lật xem thực đơn thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài cửa.

Thật là kỳ diệu, cô nghe được tiếng bước chân này liền biết là Mạc Đình Kiên trở về.

Cô làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục chuyên chú nhìn thực đơn trên tay.

Mạc Đình Kiên đi tới, từ phía sau cô nhìn thấy cô đang cầm thực đơn, chợt nhìn thấy tên một món ăn trong đó, hơi nhíu mày đọc lên tiếng: “Mướp đắng nhồi thịt?”

“Anh về rồi.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, cô cũng không quay đầu lại, lộ vẻ rất lãnh đạm.

Mạc Đình Kiên giành lấy cuốn thực đơn từ trong tay cô, Hạ Diệp Chi có ưu thế về chiều cao, cô xoay người nhón chân muốn lấy lại, đáng tiếc so với anh thì cô vẫn còn lùn, căn bản không chạm được cuốn sách.

Hạ Diệp Chi đã nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này càng thêm tức giận.

Cô tức hổn hển giơ chân đá lên đùi Mạc Đình Kiên: “Trả thực đơn cho em!”

“em thà nhìn thực đơn cũng không muốn nhìn tôi sao?” Mạc Đình Kiên nhíu mày, giọng điệu anh nghiêm túc nhưng rõ ràng anh gây sự vô lý.

Hạ Diệp Chi hất cằm lên trừng mắt nhìn anh: “Đúng vậy, nhìn thấy anh là em cảm thấy phiền.”

Mạc Đình Kiên không những không giận mà còn cười, anh để thực đơn qua một bên, cúi đầu nhấp nhẹ lên đôi môi Hạ Diệp Chi, không chờ cô kịp phản ứng thì đã ôm lấy cô.

Thấp giọng nói bên tai cô: “Không phải em muốn giúp tôi sao?” Tiệc tối nay phải nhờ vợ rồi.”

Giọng nói của anh vốn dĩ trầm thấp êm tai, huống chi anh còn cố ý thấp giọng nói, vì thế mà từ vợ càng thêm ngọt ngào.

Hạ Diệp Chi cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, đưa tay muốn gãi, dường như Mạc Đình Kiên đoán được cô sẽ làm vậy, lặng lẽ cầm lấy tay cô, rồi hôn nhẹ lên lỗ tai của cô: “Tiệc tối nay em đi không?”

Hạ Diệp Chi ngứa đến rụt cổ một cái, lớn tiếng nói: “em đi, em đi là được chứ gì!”

“Làm phiền em rồi.” Lúc này Mạc Đình Kiên mới thả cô ra.

Lỗ tai Hạ Diệp Chi mẫn cảm, lúc này đã đỏ hồng lên, Mạc Đình Kiên nhịn không được lại đưa tay đi bóp một cái.

Hạ Diệp Chi thẹn quá thành giận đẩy tay anh ra: “Đừng động tay động chân, em muốn đi thử đồ.”

Mạc Đình Kiên cũng không nói chuyện chỉ cười cười nhìn cô.

Có vẻ như anh tìm được nhược điểm của Hạ Diệp Chi.

“Có gì đáng cười, đừng cười!” Hạ Diệp Chi thô lỗ đẩy anh qua rồi đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi thử liên tục năm bộ đồ mới khiến cho cô thợ tạo mẫu cảm thấy hài lòng.

Theo suy nghĩ của cô thợ tạo mẫu thì bộ nào cũng đẹp, tuy nhiên cô cảm thấy Hạ Diệp Chi có thể thử thêm vài bộ đẹp hơn nữa.

Ngồi trước gương để bọn họ trang điểm, Hạ Diệp Chi cũng bình tĩnh lại.

Vừa rồi Mạc Đình Kiên dùng mỹ nam kế với mình sao?

Mà có hơi giống như đang… làm nũng với mình?

Ngày thường Mạc Đình Kiên biểu lộ âm trầm lạnh lùng, nhưng khi nãy anh vừa ôm cô còn thấp giọng gọi cô một tiếng vợ thật giống như đang làm nũng.

Một người đàn ông như Mạc Đình Kiên cũng biết làm nũng, vậy phụ nữ còn có chuyện gì để làm đây!

……

Một giờ sau, mấy cô thợ tạo mẫu mới loay hoay xong với Hạ Diệp Chi.

Cô thợ tạo mẫu lộ vẻ kinh ngạc nói: “mợ chủ như vậy thật là xinh đẹp, xuống lầu cho cậu chủ nhìn xem đi!”

Hạ Diệp Chi nhìn thoáng mình trong gương.

Bộ đồ màu đỏ chói mắt làm nổi bật làn da vốn đã trắng nõn của cô, khiến người nhìn vào có cảm giác như làn da đang phát sáng.

Mái tóc được cắt tỉa lộ ra vầng trán trơn bóng, hai sợi tóc quăn rủ xuống hai bên má hồng, mái tóc dài sau gáy cũng được xoắn lại, phối hợp với bộ đồ là son môi màu hồng diễm, khiến cả người cô trở nên vô cùng đáng yêu.

Lần đầu nhìn thấy mình như vậy Hạ Diệp Chi có hơi kinh ngạc.

Nhưng nhìn vài lần rồi thì thấy cũng không khác mấy so với ngày thường, chỉ là khuôn mặt được trang điểm khiến cô nhìn như chững chạc đáng yêu hơn.

Đồ dự tiệc nhất định phải phối với giày cao gót, nhưng Hạ Diệp Chi không quen mang giày cao gót, lúc xuống lầu phải vịn thang lầu để xuống.

Mạc Đình Kiên vẫn ngồi trong đại sảnh, nghe thấy âm thanh do giày cao gót phát ra, anh quay đầu.

Hạ Diệp Chi nhìn anh với vẻ mong chờ, ngay cả cô thợ tạo mẫu cũng nói cô ăn mặc như vậy rất xinh đẹp, không biết Mạc Đình Kiên có cùng cảm nhận như vậy không?

Nhưng mà Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô mấy giây liền dời ánh mắt, đi tới dìu cô: “Không quen mang giày cao gót sao.”

Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừm, trước kia không hay mang.”

Thợ tạo mẫu chọn cho nàng đôi giày cao gót cao tám centimet, cộng thêm chiều cao một mét sáu bảy của cô thì là 1m75.

Mạc Đình Kiên cao 1m88, hai người chênh nhau hai mươi mấy centimet, nhưng bây giờ Hạ Diệp Chi mang giày cao gót, chênh lệch chiều cao giữa hai người đã không quá rõ ràng.

Cô có hơi mới lạ thầm so sánh chiều cao của mình cùng Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên lại không chú ý những điều này, anh quay đầu hỏi cô thợ tạo mẫu đi theo sau lưng Hạ Diệp Chi: “Đổi cho cô ấy một đôi giày, không cần mang giày cao gót.”

Cô thợ tạo mẫu hơi khó xử: “Nếu không mang giày cao gót phối hợp với bộ đồ thì sẽ không được đẹp mắt cho lắm……”

Mạc Đình Kiên không biểu lộ gì nói: “Vậy thì không đi nữa.”

“Hả?” Hạ Diệp Chi mờ mịt không hiểu hỏi: “Không đi đâu?”

“Không đi ăn tiệc nữa, thợ tạo mẫu muốn em phải mang giày cao gót, nhưng em lại không quen.” Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cùng giọng điệu đều cực kì nghiêm túc.

Đây cũng là lý do?

Cậu chủ thật quá tùy ý rồi.

“em nghĩ mình có thể.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đi vòng quanh anh vài bước.

Chỉ là không thường xuyên mang mà thôi, cũng không phải chưa từng mang qua, khi cô còn thực tập công ty yêu cầu cô phải mang giày cao gót, cô cũng từng mang qua.

Mạc Đình Kiên ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy thì thay một bộ đồ khác.”

Cô thợ tạo mẫu đứng phía sau chợt thấp giọng cười, Hạ Diệp Chi cũng chợt nghĩ tới điều gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.