Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1491: Đổi luôn cả tật xấu



Cố Tri Dân vóc dáng cao, nếu Đào Triển Minh đến dìu anh chắc chắn thoải mái hơn không ít.

Nhưng có lẽ Cố Tri Dân sẽ không đồng ý, anh không thích người khác chạm vào mình.

Thẩm Lệ đang muốn từ chối lại nghe thấy anh chậm rãi lên tiếng: “Được thôi.”

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân chỉ chậm chầm rút tay ra khỏi cánh tay Thẩm Lệ, lắc lư đứng vững, duỗi tay về phía Đào Triển Minh.

Anh ta cũng không chần chừ, đi tới đỡ lấy Cố Tri Dân.

Thẩm Lệ di chuyển sang một bên, nhường chỗ lại cho Đào Triển Minh, sau đó nhìn Đào Triển Minh đỡ Cố Tri Dân vào thang máy như xem kịch.

Thẩm Lệ quay đầu hỏi Cố Mãn Mãn ở một bên: “Anh họ em uống rượu mà đổi luôn cả tật xấu à?”

Cố Mãn Mãn thì thào: “Có lẽ là choáng váng đầu óc rồi.” Đọc full tại truyen one

Mấy cái tật xấu kia của Cố Tri Dân, Cố Mãn Mãn cũng biết, cho nên thấy Cố Tri Dân chịu để Đào Triển Minh đỡ mình, cô cũng rất ngạc nhiên.

“Đi thôi.”

Cửa thang máy khép lại, Thẩm Lệ kéo Cố Mãn Mãn đi vào.

Trong thang máy, Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn vẫn tò mò nhìn chằm chằm Cố Tri Dân.

Còn Cố Tri Dân thì đang híp mắt, không chút khách sáo đè hết sức nặng lên người Đào Triển Minh.

Anh đã say đến đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn còn tỉnh táo một chút, chỉ là phản ứng trở nên chậm hơn rất nhiều, trong tiềm thức anh cảm thấy để Thẩm Lệ đỡ mình sẽ rất mệt.

Anh cũng không nỡ để cô phải vất vả.

Tuy anh không thân quen gì với Đào Triển Minh, nhưng gần đây cũng có hợp tác, nói không chừng sau này còn có thể kết thân nữa.

Thang máy đến lầu một, nhóm người đi ra từ bên trong, Thẩm Lệ lập tức nhìn thấy đám người vây quanh cách đó không xa, ồn ào tạo thành một vòng tròn, giống như đang vây quanh cái gì đó vậy.

Có lẽ đang hóng chuyện.

Đúng lúc có một nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh, Cố Mãn Mãn bèn ngăn lại hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì thế?”

Nhân viên phục vụ xấu hổ nói: “Có khách say rượu, nhưng cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa khách về nhà.

Khách uống say làm loạn ở sảnh lớn, chuyện này người của Thịnh Hải thật sự phải xử lý, chẳng trách nhân viên phục vụ xấu hổ.

Nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Mãn Mãn hưng phấn nói: “Hôm nay nhiều người uống rượu ghê? Em đi xem thử.”

Tuy nói là một đám người vây quanh hóng chuyện, nhưng thật ra số người cũng không nhiều lắm, dù sao đến Thịnh Hải tiêu tiền cũng đều là người có máu mặt, thích sĩ diện, dù trong lòng tò mò cũng rất ít người ở lại xem náo nhiệt, bọn họ cảm thấy làm chuyện như thế rất mất mặt.

Cố Mãn Mãn đẩy đám người đi vào trong, sau khi xem lại chạy về: “Buồn cười chết đi được, người nọ nói mình là cá, không có chân, muốn bơi, còn muốn hô hấp bằng má, ha ha ha…”

Thẩm Lệ nghe vậy, lúc đi ngang qua không nhịn được nhìn thử, đúng lúc nghe thấy có người lớn tiếng ồn ào: “Cá không có chân, đuôi cá của tôi đâu? Ai trộm đuôi cá của tôi rồi…”

Giọng nói này rất quen tai.

Thẩm Lệ dừng lại, chen vào bên trong, liếc mắt một cái đã thấy Giang Dạ Bạch nằm trên sàn nhà học bơi giống cá.

Có nhân viên phục vụ tới kéo anh ta đứng lên, Giang Dạ Bạch xoay người lăn ra xa: “Đám dân chài ác độc các người, đừng hòng bắt được tôi …”

Sau đó, anh ta lại liều mạng “bơi lên”, muốn thoát khỏi sự khống chế của nhân viên phục vụ.

Thẩm Lệ tâm trạng phức tạp quay đầu nhìn Cố Tri Dân đang đờ đẫn, bây giờ cô cảm thấy Cố Tri Dân như vậy không thể xem là ma men.

Giang Dạ Bạch mới phải. Đọc full tại truyen one

Sợ là sau khi anh ta tỉnh táo lại, mười ngày nửa tháng cũng không muốn ra đường cho xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.