“Vậy sự ngạc nhiên này cậu thấy đã đủ lớn chưa.” Thẩm Lệ trêu ghẹo Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi sờ lên bụng dưới của mình, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng điệu lại hơi bất đắc dĩ: “Nếu để cho Mạc Đình Kiên biết tớ mang thai thì chắc chắn anh ấy sẽ không để cho tớ một mình ra cửa nữa đâu, tớ phải cố mà tận hưởng nốt khoảng thời gian tự do tự tại quý báu này thôi.”
Thẩm Lệ suy nghĩ tới phong cách làm việc thường ngày của Mạc Đình Kiên một chút, cũng gật đầu nói: “Nhưng cũng chỉ vì anh ấy quan tâm tới cậu thôi mà.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì mỉm cười.
Những ngày bình yên hạnh phúc như thế này thường khiến cho cô có một loại cảm giác không chân thực.
“Đói không? Nghe nói mang thai rất hay đói, gọi ít đồ ăn đi.” Thẩm Lệ nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hạ Diệp Chi liền gọi nhân viên phục vụ tới.
Quả thực Hạ Diệp Chi cũng có chút đói bụng nên liền gọi một ít quà vặt và bánh ngọt.
Liên quan tới chuyện Thẩm Lệ quyết định công khai mối quan hệ của mình và Cố Tri Dân thì Hạ Diệp Chi cũng biết Thẩm Lệ quyết định từ trái tim nên không hỏi thêm nữa.
Cũng chỉ là công bố một mối quan hệ tình cảm thôi mà.
Kể cả thật sự lúc đó định hướng dư luận không được như mong muốn thì cùng lắm là dùng tiền xử lý là được.
Bây giờ Hạ Diệp Chi đã suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Chỉ cần tất cả mọi người sống tốt trên cơ sở không vi phạm nguyên tắc và không làm cho người khác bị tổn thương thì dùng một chút thủ đoạn mà không ảnh hưởng tới toàn cục cũng không sao.
Một lát sau, nhân viên phục bưng bánh ngọt bọn họ vừa chọn đi ra chỉ có điều nhân viên phục vụ còn chưa kịp đi tới nơi thì đã bị người khác va phải.
…Choang!
Một tiếng vang giòn của chén đĩa rơi xuống đất.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng nhau quay đầu lại đã nhìn thấy bên kia loạn thành một đoàn.
Người va vào nhân viên phục vụ là một phụ nữ, người phụ nữ kia quay lưng về phía Thẩm Lệ nên cô không thấy rõ mặt.
Ngược lại là người đàn ông đi bên cạnh cô ta lại quát ầm lên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cô không có mắt à? Tôi muốn khiếu nại nhà hàng của các người, vợ tôi còn đang mang bầu nữa đây này!”
Nghe thấy mấy chữ “Mang bầu”, Hạ Diệp Chi liền không nhịn được quay đầu nhìn sang.
Hạ Diệp Chi đánh giá một lát sau đó quay đầu qua nói với Thẩm Lệ: “Sao tớ lại có cảm giác người phụ nữ mang thai kia nhìn quen thế nhỉ? Hình như gặp ở đâu rồi thì phải?”
Chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Lệ nghiêm lại nói: “Là Tiêu Văn.”
“Tiêu Văn?” Mặt Hạ Diệp Chi lộ vẻ khiếp sợ.
Cô không nhịn được lại quay đầu nhìn sang.
Tiêu Văn có thể thành ngôi sao đương nhiên là có vẻ ngoài xinh đẹp hơn so với người bình thường rồi.
Trước kia Hạ Diệp Chi nhìn thấy Tiêu Văn đều là một thân hàng hiệu, trang điểm tinh xảo.
Còn người phụ nữ ở cách đó không xa kia tóc hơi rối hiển nhiên là không được chải chuốt cẩn thận, quần áo trên người cũng chỉ đơn giản là quần áo vải bông không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhìn bóng lưng có thể nhận ra là cả người rất gầy gò.
Hạ Diệp Chi cẩn thận nhìn một hồi mới gắn kết được người phụ nữ ở cách đó không xa kia với Tiêu Văn.
“Người đàn ông bên cạnh cô ta kia…” Hạ Diệp Chi có chút nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh Tiêu Văn, quần áo mộc mạc nhìn còn có chút lôi thôi, nhìn qua hoàn toàn không phải kẻ có tiền.
Với dã tâm của Tiêu Văn thì không có khả năng ở bên một người không có tiền được.
Thẩm Lệ biết Hạ Diệp Chi đang nghi ngờ nên lên tiếng giải thích nói: “Người đàn ông bên cạnh cô ta tên là Thạch Quân, hẳn là ba ruột của con cô ta.”
Hạ Diệp Chi hỏi: “Sao cậu lại biết?”
“Trước kia lúc đi dự tiệc tớ từng nghe người ta đề cập qua sau đó cũng tình cờ gặp hai lần, Tiêu Văn là người mới không có kinh nghiệm nên chút chuyện này cô ta không giấu được nên nó cũng không phải bí mật gì.”
Thì ra Thẩm Lệ đã sớm biết chuyện Tiêu Văn bị Thạch Quân bao nuôi.
Bằng địa vị hiện tại của Thẩm Lệ và gia thế của chính cô còn có cả Cố Tri Dân ở sau lưng làm chỗ dựa thì các nhà đầu tư và đạo diễn đều phải nhún nhường đối với cô ba phần, trừ phi là người rất rất không có mắt thì những người bình thường còn lại thật sự là không dám làm càn ở trước mặt cô nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng tới những người kia tán gẫu mấy câu chuyện phiếm.