Chỉ cần Cố Tri Dân công bố quan hệ bạn thân chơi từ bé của anh ta và Thẩm Lệ thì những tin đồn liên quan đến việc Thẩm Lệ được bao nuôi sẽ tự biến mất.
Có thể giải quyết phiền phức hiện tại của Thẩm Lệ dễ như trở bàn tay.
Mà Giang Vũ Thừa thì không đơn giản như vậy.
Giang Vũ Thừa là con trai duy nhất của nhà họ Giang, sau lưng anh ta là nhà họ Giang.
Gốc gác của nhà họ Giang ở thành phố Hà Dương, tuy không so được với vinh quang của những năm về trước, nhưng vẫn có chút danh tiếng và địa vị trong giới, một khi chuyện của Giang Vũ Thừa bị lộ ra sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến nhà họ Giang.
Là con trai duy nhất của nhà họ Giang, người thừa kế của dòng họ này, thế nhưng anh ta lại giống với đám cậu ấm ngu ngốc sống qua ngày, chơi những thứ không đâu vào đâu, chuyện này sẽ khiến những người đầu tư và cổ đông của công ty có cái nhìn tiêu cực về nhà họ Giang, từ đó ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Giang.
Cố Tri Dân vốn là thương nhân, dĩ nhiên rất rõ những chuyện này.
Anh ta nhíu mày, phức tạp nói: “Anh ta tự gây phiền phức thôi.”
Thẩm Lệ im lặng trong phút chốc, xoay đầu nhìn Cố Tri Dân, thấy anh ta đang trầm ngâm tựa như đang suy ngẫm, nhưng ánh mắt anh ta trong veo, lại giống như chẳng nghĩ ngợi chuyện gì.
Thẩm Lệ không nhịn được mà hỏi: “Thực sự không quản Giang Vũ Thừa sao?
“Quản anh ta? Anh cũng không phải ba của anh ta!” Nói đến đây, Cố Tri Dân lại cười khẩy một tiếng: “Chuyện xảy ra đến lúc này, người thì không thấy, cũng không gọi cuộc điện thoại nào qua đây, cho dù anh muốn quản thì anh quản thế nào đây?”
Thẩm Lệ im lặng một lúc.
Lát sau, cô cũng nhìn điện thoại di động của mình: “Có thể anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cô không thể tin được, buổi trưa Giang Vũ Thừa còn ăn cơm với cô, quan tâm cô, vậy mà xảy ra chuyện lớn như thế lại không thấy tăm hơi, không liên lạc với cô và Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ cũng không trách Giang Vũ Thừa làm liên lụy đến bản thân cô, nhưng Giang Vũ Thừa lại không nói tiếng nào thì cũng hơi quá đáng rồi.
Thẩm Lệ nghĩ ngợi, nói: “Tôi gọi điện cho anh ấy vậy?”
“Gọi gì mà gọi, tự mình gây chuyện rồi làm rùa đen rúc đầu, để người khác xử lý đống bừa bộn đó cho anh ta.” Vẻ mặt Cố Tri Dân hơi lạnh lùng, giọng điệu cũng rất cương quyết.
Thẩm Lệ biết Cố Tri Dân đã quyết định không quản Giang Vũ Thừa nữa.
“Tổng giám đốc Cố.”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Kha Trật: “Phòng họp đã chuẩn bị xong rồi.”
Cố Tri Dân khẽ rũ mắt nhìn Thẩm Lệ: “Đi thôi.”
Lúc nói với Thẩm Lệ, vẻ mặt Cố Tri Dân lại trở nên dịu dàng.
Thẩm Lệ khẽ gật đầu, đứng dậy.
Cố Tri Dân nắm tay cô đi ra ngoài, Thẩm Lệ ngẩn người, muốn giãy ra, lúc nãy chỉ nói công bố quan hệ bạn thân từ nhỏ, đâu có nói sẽ công bố quan hệ yêu đương đâu.
Nhưng cô lại sợ mình giãy ra thì Cố Tri Dân sẽ giận.
Tuy bình thường cô rất bướng bỉnh trước mặt Cố Tri Dân, nhưng trên thực tế cô cũng hơi e sợ Cố Tri Dân nổi giận.
Lúc đi đến cửa, Cố Tri Dân bỗng buông tay ra, Thẩm Lệ cũng thở phào một hơi. . truyện ngôn tình
Cố Tri Dân nắm tay nắm cửa, nhưng lại không vặn mở mà xoay đầu nhìn Thẩm Lệ, cười như không cười mà nói: “Sợ gì chứ, anh có chừng mực.”
Trong phút chốc, Thẩm Lệ cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần.
Anh biết cô đang nghĩ gì.
Dường như cô nghe được Cố Tri Dân than thở một tiếng, lúc muốn ngẩng đầu nhìn kỹ đã nghe Cố Tri Dân nói: “Vẫn không tin anh.”
Thẩm Lệ ngẩn ra: “Gì cơ?”
Cố Tri Dân lại bắt đầu ngả ngớn, trêu ghẹo: “Anh nói hôm nay em đẹp vô cùng.”
“Xàm xí!” Thẩm Lệ đẩy anh ta ra một bên, tự mình vặn tay nắm, mở cửa.