Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1533: Muốn nghe



Thẩm Lệ sững sờ: “Từ khi nào mà anh lại yếu ớt như vậy? Tôi mới đánh hai cái thôi mà mặt anh đã sưng thành thế này rồi sao?”

Mặc dù vừa rồi Thẩm Lệ lấy túi đập rất mạnh, sức lực cũng lớn, nhưng cũng không đến mức chỉ mới đó mà mặt đã sưng lên rồi.

Trên mặt Giang Vũ Thừa lộ ra biểu cảm không được tự nhiên, hơi nghiêng đầu che mặt đi: “Ba anh đánh.”

Vì sao bị ba mình đánh, tất nhiên là vì anh ta xuất hiện trong video 500G của Tiêu Văn.

Giang Vũ Thừa nói xong, trên mặt lộ vẻ lúng túng.

Thẩm Lệ cũng im lặng.

Câu chuyện nói đến đây thì lập tức bị chặn lại.

Ba của Giang Vũ Thừa cũng là một người rất cổ hủ, mấy năm nay Thẩm Lệ cũng ít gặp mặt, ấn tượng về ba Giang vẫn dừng lại khi còn bé, là một ông chú rất nghiêm khắc.

Giang Vũ Thừa xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn ba anh ta rất tức giận nên mới có thể ra tay đánh anh ta.

Giang Vũ Thừa cười tự giễu: “Không ngờ bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn bị ba ruột đánh.”

Thẩm Lệ tỏ vẻ thờ ơ, giọng điệu có chút lạnh nhạt: “Còn có lời nào muốn nói không?”

Những lời Giang Vũ Thừa nói cũng không phải là lời cô muốn nghe.

Khi chuyện xảy ra, Giang Vũ Thừa không hề lộ mặt, chuyện này là Cố Tri Dân ép xuống.

Đến bây giờ chuyện đã trôi qua, Giang Vũ Thừa mới lén lút xuất hiện, đồng thời thái độ cũng không rõ ràng.

Giang Vũ Thừa cũng im lặng.

Thẩm Lệ đợi hai giây không thấy trả lời, xoay người muốn rời đi.

Lúc này, Giang Vũ Thừa bắt lấy cánh tay Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, hai ngày nay anh bị ba nhốt trong nhà, điện thoại di động cũng bị tịch thu, ông ấy không cho anh ra ngoài.”

Lúc này Thẩm Lệ mới quay đầu, quan sát tỉ mỉ Giang Vũ Thừa.

Vừa rồi chỉ chú ý nhìn nửa bên mặt mà Giang Vũ Thừa giấu diếm, cũng không chú ý đến cái khác, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện quần áo trên người Giang Vũ Thừa dúm dó, trên giày và ống quần còn dính bùn đất.

Thoạt nhìn hơi nhếch nhác.

Thẩm Lệ chậm rãi hỏi: “Anh trốn đến?”

“Công ty ba anh có việc cần xử lý, nên anh…” Giang Vũ Thừa nói đến đây thì dừng lại, nhưng Thẩm Lệ lại hiểu rõ ý tứ của anh ta.

Anh ta thật sự trốn đến.

“Vì sao lại nhốt anh?” Thẩm Lệ nhất thời không hiểu.

Sắc mặt Giang Vũ Thừa càng khó chịu hơn, khóe môi khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Tóm lại chuyện này là anh có lỗi với em..”

“… Reng reng reng.”

Điện thoại di động trong túi Giang Vũ Thừa vang lên.

Anh ta lấy ra liếc mắt nhìn, đáy mắt chợt hiện ra bối rối, cúp điện thoại: “Anh đi trước, có thời gian anh sẽ tìm em.”

Giang Vũ Thừa nói xong thì vội vàng xoay người đi, bước chân cũng rất vội.

Thẩm Lệ cảm thấy Giang Vũ Thừa rất kỳ lạ, bước về phía trước muốn đuổi theo anh ta.

“Lão Giang!”

“Thẩm Tiểu Lệ!”

Thẩm Lệ vừa dứt lời, sau lưng chợt vang lên tiếng gọi của Cố Tri Dân.

Thẩm Lệ đành phải dừng lại, quay đầu, liếc mắt đã nhìn thấy Cố Tri Dân ở nơi cách đó không xa lắm sải bước đi đến.

Thẩm Lệ đứng tại chỗ chờ Cố Tri Dân đến gần: “Sao anh lại đến đây?”

“Lúc trước em nói là đã đến rồi, nhưng mãi không thấy em đi lên, anh đành phải đi xuống tìm em.” Cố Tri Dân thoáng nhìn phương hướng Giang Vũ Thừa rời đi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vừa rồi khi anh ta đi đến cũng chưa nhìn rõ hình dáng của Giang Vũ Thừa thì đã nhìn thấy Thẩm Lệ nhìn về phía bên đó, hình như đang nhìn người nào.

Mà lúc này, bóng dáng Giang Vũ Thừa đã biến mất không thấy đâu rồi, anh ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Thẩm Lệ giải thích: “Là lão Giang.”

Sắc mặt Cố Tri Dân sầm lại: “Anh ta tìm em làm gì? Anh ta còn có mặt mũi đến tìm em?”

“Anh đừng nóng giận, em cảm thấy hình như lão Giang đã xảy ra chuyện gì rồi.” Giọng điệu Thẩm Lệ hơi lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.