Trên mặt Mạc Đình Kiên vốn là dáng vẻ nhàn nhã, thoáng cái nghiêm lại, sắc mặt trở nên hơi âm trầm: “Tiểu Thành nói cho em?”
“Nếu như là chuyện tôi nhất định muốn biết, cho dù người khác không nói với tôi, tôi cũng có cách để biết!”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, đã hiểu rõ chuyện này Mạc Gia Thành nói cho cô biết, hai mắt anh híp lại nói: “Nó nói với em, em rất giống Khương Nhung?”
Khương Nhung?
Nghe thật là thân mật.
Cho đến giờ Mạc Đình Kiên vẫn chỉ gọi cô là “Hạ Diệp Chi”, lúc muốn cô tham gia tiệc tối thì kêu một tiếng “vợ”.
Hạ Diệp Chi cảm thấy bản thân rất buồn cười, vậy mà có thể cùng một người phụ nữ rất có khả năng không còn tồn tại trên đời này, đi tranh giành người yêu.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng không nói tiếng nào.
Mạc Đình Kiên đột nhiên mở miệng: “Anh cảm thấy hai người không hề giống nhau chút nào.”
Anh để lại lời này, liền đứng dậy rời khỏi.
…
Bởi vì xảy ra chuyện Khương Nhung, quan hệ của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên vốn đã không hòa thuận, càng trở nên căng thẳng.
Rõ ràng là anh cả ngày nay vẻ mặt cau có, tuy bình thường anh cũng không có biểu cảm gì, nhưng hôm nay rất khác, vẻ mặt lạnh lùng hơn, thỉnh thoảng còn thẩn thờ.
Lúc anh trở về vẫn còn ổn, nhưng từ sau khi cô nhắc đến Khương Nhung với anh, anh liền khó chịu.
Thật sự cho rằng cô không nhận ra?
Anh có thể điều tra cô, cùng với tất cả những chuyện xảy ra với cô từ nhỏ đến lớn, tra xét đến rõ ràng, còn cô chẳng qua chỉ là hỏi anh một chút về vị hôn thê của anh họ anh thôi, anh lại khác thường như vậy.
Anh bởi vì những người phụ nữ khác mà biểu hiện lạ, cô không thể tỏ ra khó chịu một chút hay sao?
Việc này đối với anh là ghen tuông hồ đồ?
Anh có làm gì cũng không sao, cô thể hiện mình khó chịu một chút thì chính là hồ đồ?
Đồ khốn – khốn kiếp hồ đồ!
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng giận: “Không về!”
Còn có chuyện ngày hôm đó trong bữa tiệc, Hạ Diệp Chi vẫn để trong lòng.
“Ngày hôm đó trong tiệc tối, anh ta chẳng qua chỉ là cầm tay tôi thôi, sao anh phải phản ứng mạnh đến vậy? Anh nghi ngờ cái gì! Anh tức giận cái gì? Cho dù có tức giận, anh với anh ta đánh nhau một trận là được rồi! Anh dằn vặt tôi làm gì!”
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng cảm thấy tổn thương và không cam lòng, âm thanh bén nhọn phát ra hơi hùng hổ dọa người.
Rất ít có người nào hay việc gì có thể tác động đến tâm trạng của Mạc Đình Kiên, mà một loạt những phản ứng khó hiểu này của anh, đều liên quan đến Khương Nhung.
“Anh phản ứng mạnh như vậy, là vì từ trước anh đã cảm thấy tôi và Khương Nhung rất giống nhau đúng không? Mà Trần Tuấn Tú cũng thấy vẻ ngoài của tôi giống với Khương Nhung, cho nên mới có chuyện đang uống rượu mà vô lễ nắm lấy tay tôi không buông, anh chính là biết rõ điều này, nên mới tức giận!”
“Mạc Đình Kiên, anh tự hỏi lòng mình đi, anh rốt cuộc là giận vì Trần Tuấn Tú nắm tay tôi, hay là giận vì Trần Tuấn Tú nắm tay Khương Nhung!”