Lý do mức độ thảo luận tăng lên là vì có người tìm ra được người đang nắm quyền Giang Thị có liên quan đến video 500G của Tiêu Văn trước đó —— Giang Vũ Thừa.
Lúc ấy chuyện video 500G của Tiêu Văn đã gây xôn xao trên mạng, sau khi cư dân mạng tìm ra Giang Vũ Thừa thì suýt nữa kéo Thẩm Lệ xuống nước.
Tuy rằng lúc ấy Cố Tri Dân đã cho người đè xuống mấy tin tức này, nhưng internet có thể lưu lại, chỉ cần có người đi tìm những chuyện này thì vẫn có thể thấy được dấu vết trên mạng, chẳng qua không phân biệt được thật hay giả.
Khi thông báo này được đăng lên, cư dân mạng lại bàn tán chuyện video 500G.
Cố Mãn Mãn nhìn tình hình trên mạng như vậy thì không khỏi lo lắng: “Chị Thẩm Lệ, có phải chị đã quá kích động rồi không? Em biết chị muốn giúp bạn chị, nhưng không phải giúp như thế.”
Thẩm Lệ cười nhạt: “Mãn Mãn, em cảm thấy cả đời người quan trọng nhất là thứ gì?”
“Hả?” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn khó hiểu, sao đang nói chuyện công việc lại bắt đầu chuyển qua cuộc đời vậy chứ?
“Là sự nghiệp, tình yêu hay là tình bạn? Thứ gì quan trọng nhất?” Vẻ mặt Thẩm Lệ suy tư, giống như thật sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
“Tất cả đều quan trọng, dù sao mấy thứ này là một phần quan trọng trong cuộc đời, nhưng bởi vì có sự nghiệp, tình yêu, tình bạn cho nên cuộc đời mới có thể trở nên tuyệt vời.”
Mặc dù Cố Mãn Mãn không biết vì sao Thẩm Lệ đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Đúng vậy, là một phần quan trọng trong cuộc đời, chị muốn giúp bạn của mình, có phải là chuyện đúng đắn phải không?” Thẩm Lệ lại hỏi.
“Phải… Ha…” Cố Mãn Mãn cảm thấy Thẩm Lệ nói có lý, nhưng suy nghĩ kỹ thì vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Vì thế cô ấy lại nói: “Chị Thẩm Lệ, em có thể hiểu chị, nhưng em cảm thấy giúp đỡ cũng cần có mức độ, nhưng… Chị tự hiểu là được.”
“Ừm.” Thẩm Lệ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên bảng lịch trình trong tay.
Cũng không biết cô có nghe lọt tai hay không.
Nhưng chị Thẩm Lệ thông minh như thế, làm việc cũng có chừng mực.
Cố Mãn Mãn lại bàn bạc với Thẩm Lệ sắp xếp một số công việc gần đây, sau đó bận rộn làm việc của mình.
Cố Mãn Mãn vừa đi, ánh mắt Thẩm Lệ rời khỏi bảng lịch trình, mất tập trung nhìn về phía trước không có tiêu cự.
Điện thoại bên cạnh bắt đầu rung lên liên tục.
Thẩm Lệ quay đầu thoáng nhìn qua màn hình hiển thị là Cố Tri Dân.
Lúc này anh gọi đến chắc chắn là vì chuyện thông báo.
Đúng là làm khó anh, bận rộn như vậy còn có thời gian quan tâm chuyện của cô.
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm điện thoại vẫn luôn rung lên, cô cũng không định nghe máy nên ngón tay không động đậy.
Đến khi không có ai nghe máy nên cuộc gọi tự động ngắt.
“Chị Thẩm Lệ, vừa rồi điện thoại của chị đã rung lên sao?” Có nhân viên công tác đi qua hỏi.
Thẩm Lệ cầm điện thoại lười biếng nói: “Hình như có người gọi điện thoại cho chị.”
Cô cầm điện thoại lên chỉnh qua chế độ im lặng, cô còn đang cầm điện thoại thì có người gọi đến.
Vẫn là Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ suy nghĩ một chút, đang định nhấn nút nghe máy thì điện thoại đã ngắt.
Suýt nữa cô đã nghe cuộc gọi này.
Thẩm Lệ cười nhạo một tiếng, đặt điện thoại qua một bên.
Phòng làm việc của Thẩm Lệ vẫn chưa sửa chữa xong, hiện tại đang thuê tạm thời phòng làm việc nên đồ đạc không đầy đủ, buổi chiều cô còn phải tham gia hoạt động giao lưu nên đi ra ngoài trang điểm.