Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 167: CÓ NGƯỜI THEO DÕI CHÚNG TA



“Đúng là không liên quan đến tôi, tôi chỉ là nhắc nhở cô một chút mà thôi.”Vẻ mặt Hạ Hương Thảo vô cùng kiêu căng cái đuôi gần như vểnh lên tận trời.

Hạ Diệp Chi không tự chủ được đưa tay đỡ cái hông có phần mỏi nhừ của mình

Hạ Hương Thảo lườm cô một cái rồi nói:“Cô nên tự mình giải quyết cho tốt đi.”

La Doanh là phụ nữ nhờ vào giao dịch da thịt leo lên, tuy trên người có rất nhiều vết nhơ nhưng vẫn trà trộn được vào làng giải trí, điều này nói rõ La Doanh cũng không phải là người ngu xuẩn mà còn là người có chút thủ đoạn.

Hạ Hương Thảo đi theo La Doanh, rất có khả năng bị La Doanh bán đi, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

“Chỉ cần cô không nói chuyện của tôi cho ông biết, tôi cái gì cũng tốt.”

Hạ Diệp Chi không có nhiều lời với cô ta mà trực tiếp tiến vào.



Lúc xế chiều Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại nói có người tìm cô, lại còn là một cô gái nữa.

Hạ Diệp Chi hơi nghi hoặc một chút, không nghĩ ra được ai muốn gặp cô.

Lúc cô đi xuống đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xoay lưng về phía mình, phong cách ăn mặc có phần giống với Hạ Hương Thảo, bóng lưng cũng rất quen thuộc…

Phụ nữ kia quay đầu lại nói:

“Cô Hạ”.

Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt, là La Doanh đến tìm cô.

Sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh lẽo nhìn cô ta dùng ngữ khí rất nhạt nói:

“Cô tìm lộn người rồi.”

“Hôm nay tôi tới là để tới tìm cô, không phải là Hạ Hương Thảo mà là Hạ Diệp Chi.”

La Doanh là người phụ nữ lăn lộn trên giường với đàn ông nên mỗi một cái một cái nhíu mày, một nụ cười đều mang theo mùi vị bụi trần nồng nặc.

“Có chuyện gì?”

Hạ Diệp Chi không có một chút cảm tình nào với La Doanh nên tự nhiên cảm thấy La Doanh tìm mình cũng không có “Chuyện tốt” gì.

Cho dù có chuyện tốt thì đó cũng là “Chuyện tốt” không có lương tâm.

“Những chuyện xảy ra lúc trước là tôi không đúng, hôm nay tôi cố ý đến xin lỗi cô.”

La Doanh vuốt vuốt mấy lọn tóc rủ xuống bên tai, môi hơi mỉm cười lộ ra vẻ phong tình.

Cô ta nói xong liền cầm lấy cái túi hàng hiệu có in LOGO lớn ở bên cạnh đưa cho Hạ Diệp Chi nói:

“Nếu như cô Hạ không ngại xin hãy nhận lấy món quà xin lỗi của tôi.”

La Doanh tự cho là mình đã biểu hiện ra đầy đủ thành ý và ăn nói rất khép nép rồi.

Cô ta đã tìm hiểu qua, Hạ Diệp Chi chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, trước đây không ở trong nhà họ Hạ, bạn bè không nhiều, sau khi được gả tới nhà họ Mạc thì coi như là một “Phế nhân” sống qua ngày, nhất định là rất khổ cực.

Những cô gái như thế này rất dễ mềm lòng cũng rất dễ lấy lòng.

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn cái túi giấy trong tay La Doanh một cái nói:

“Cô nên xin lỗi Thẩm Lệ mới đúng, về phần tôi, nếu như cô nói đến lần uống rượu kia thì tôi cũng không hề chịu thiệt, sau này cô tìm người chụp ảnh Thẩm Lệ cũng không có quan hệ đến tôi, cô phải đi xin lỗi cô ấy mới đúng.”

Thấy Hạ Diệp Chi vẫn nhắc tới chuyện chụp ảnh sắc mặt La Doanh cũng không được tốt lắm.

Ngày đó thợ quay phim chụp ảnh cùng Thẩm Lệ rời đi không lâu, lại nghe nói Thẩm Lệ ở bên kia nên cô đã không khống chế được oán hận cùng đố kị trong lòng, nghĩ biện pháp khiến người khác cầm quần áo Thẩm Lệ đi sau đó tìm người qua chụp ảnh.

Nếu không phải cô ta sợ có người nghi ngờ thì cô ta đã tự mình đi tới chụp ảnh rồi, cũng không đến nỗi để hai tên ngu ngốc kia làm hỏng chuyện.

“Thật sự thì tôi không có bảo người ta đi chụp ảnh Thẩm Lệ, cô Hạ cô phải tin tưởng tôi…”

La Doanh cắn cắn môi lộ ra vẻ vô tội cùng oan ức.

Trên người Hạ Diệp Chi nổi lên một lớp da gà, chiêu này của La Doanh chỉ có tác dụng với đàn ông, đối với cô thì vô dụng.

“Tôi còn có việc phải đi lên trước, xin cô La cứ tự nhiên.”

Đúng là Hạ Diệp Chi có việc chưa làm xong.

Tuy lúc đầu cô mới trở về nhà họ Hạ đúng là có một tia ý nghĩ muốn trả thù nhưng bản tính của cô vốn là người có nguyên tắc.

Đã nhận tiền lương thì phải làm việc nằm trong phận sự.

La Doanh nhìn bóng lưng Hạ Diệp Chi đôi tay nắm lại thành nắm đấm.

Thoạt nhìn là đứa con gái vô dụng không nghĩ tới lại là người mềm không được cứng cũng không xong.

Cô ta vốn muốn lấy lòng Hạ Diệp Chi, sau khi đạt được sự tín nhiệm của Hạ Diệp Chi cô ta liền có cơ hội tiếp cận Mạc Đình Kiên, đến lúc đó chỉ cần dùng chút thủ đoạn đối với Mạc Đình Kiên cho dù Mạc Đình Kiên không phải là đàn ông cũng sẽ trầm mê ở trên người cô ta.

Đã như vậy cô ta chỉ có thể dùng một cái biện pháp khác thôi.



Sau khi Hạ Chính Tu trở về nhà họ Hạ sắp xếp ra một cái phương án ngăn cơn sóng dữ đã khiến tình hình của nhà họ Hạ dần dần trở nên tốt hơn.

Về điểm này Hạ Diệp Chi có phần bội phục ông ta

Một người hơn bảy mươi tuổi mỗi ngày đều tăng ca ở trong công ty, buổi tối lại phải đi ra ngoài xã giao.

Thật sự Hạ Chính Tu đã hao hết tâm huyết đối với nhà họ Hạ.

Đến giờ tan tầm, Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên.

Là Hạ Chính Tu gọi điện thoại tới.

“Chuẩn bị một chút, ngày mai theo ông đi công tác ở thành phố C”

“ Đi công tác?”

Sao Hạ Chính Tu lại muốn cô đi công tác cùng ông ta.

Cho dù Hạ Chính Tu muốn tìm người đi cùng cũng nên tìm Hạ Hương Thảo mới đúng.

“ Tối hôm nay chuẩn bị một chút, chín giờ sáng ngày mai hội hợp ở phi trường.”

Trong giọng điệu của Hạ Chính Tu lộ ra vẻ không thể nghi ngờ cũng không cho Hạ Diệp Chi có cơ hội hỏi nhiều, sau khi nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nếu như là Hạ Lập Nguyên, Hạ Diệp Chi còn có thể đoán ý tứ, thám thính tại sao ông ta phải dẫn mình đi theo.

Nhưng người gọi điện thoại cho cô lại là Hạ Chính Tu.

Hạ Chính Tu cứng rắn khôn khéo hơn Hạ Lập Nguyên một chút nhưng lại thiếu chính trực so với Hạ Lập Nguyên.

Bất kể nói thế nào hiện tại cô cũng là mợ chủ của nhà họ Hạ, Hạ Chính Tu sẽ không dám mang cô bán ra ngoài.



Hôm nay người tới đón Hạ Diệp Chi tan tầm là một tài xế khác trong nhà, thường thường người này sẽ bị Mạc Đình Kiên sắp xếp đi làm việc không có rảnh rỗi đi đón cô.

Lên xe không bao lâu Hạ Diệp Chi liền nhận ra tài xế một mực nhìn kính chiếu hậu.

Lúc sau Hạ Diệp Chi cũng nhìn một chút, cô phát hiện không có chỗ nào khả nghi bèn hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Có người theo dõi chúng ta.”

Tài xế tỏ vẻ nghiêm túc nói:

“Mợ chủ cô ngồi vững một chút.”

Hạ Diệp Chi không có hỏi nhiều chỉ nói một câu:

“Được.”

Dưới trướng mãnh tướng không có binh hèn nên tay chân của Mạc Đình Kiên, ngay cả tài xế cũng không phải nhân vật đơn giản.

Trước đó cô từng nghe Mạc Gia Thành đề cập tới tài xế trong nhà đều là tay đua giải nghệ…

Sau đó tài xế thật sự mở một cuộc đua xe, hoành hành bá đạo ở trên đường.

Lúc xe giảm tốc độ lại Hạ Diệp Chi cũng đã choáng váng.

Cô nói với tài xế một tiếng:

“Dừng xe!”

Khi xe dừng lại Hạ Diệp Chi liền vội vàng mở cửa xe nhảy xuống chạy đến chỗ thùng rác ở cạnh đó nôn thốc nôn tháo.

“…Tôi không sao.”

Hạ Diệp Chi đi tới chỗ tài xế vỗ vỗ vai anh ta nói:

“Rất lợi hại.”

Hạ Diệp Chi và tài xế đồng thời vào trong xe.

Lúc này ô tô đã đến chân núi, chạy lên núi hơn mười phút nữa sẽ đến biệt thự của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi ngồi ô tô đi không lâu dưới chân núi lại xuất hiện một chiếc xe hơi.

La Doanh xuống xe với sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn về phía căn biệt thự ở giữa sườn núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.