Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 170: TRÔNG CÓ VẺ KHẢ NGHI HƠN.



Sau khi hiểu rõ những thứ này, thần sắc trên mặt Hạ Diệp Chi càng ngày lãnh đạm.

Những người lớn tuổi kia bắt chuyện với Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không quá thân thiện.

Người càng lớn tuổi có đôi khi càng quan tâm thể diện, trong đó có mấy người thấy Hạ Diệp Chi như vậy liền rũ mặt xuống.

Bữa cơm này ăn cũng không tính là quá vui vẻ.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Diệp Chi cùng Hạ Chính Tu quay về khách sạn.

Trên đường trở về, hai người cũng không nói chuyện, đợi đến lúc về khách sạn, nhân lúc chờ thang máy, Hạ Chính Tu đột nhiên mở miệng:”Diệp Chi, cháu không nên cảm thấy ông đang lợi dụng cháu. Hiện tại, mọi thứ ông làm bây giờ đều vì nhà họ Hạ.”

Một câu kia của Hạ Chính Tu hoàn toàn đứng trên đỉnh cao của đạo đức.

Vì nhà họ Hạ!

– Chị con xứng đáng được tốt hơn.

– Đừng quên con cũng là người nhà họ Hạ.

– Ông vì nhà họ Hạ.

Lúc tất cả mọi người lợi dụng cô đều có lý do của mình cả.

Vậy còn cô thì sao?

Chẳng nhẽ phải cam chịu để bọn họ lợi dụng à?

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ông, trên khuôn mặt trắng nõn ra thần sắc lạnh lùng, trong trẻo. Dưới ánh sáng của bóng đèn trong thang máy, khuôn mặt cô càng ngày càng lạnh lùng.

Cô nhìn chằm chằm Hạ Chính Tu: “Những tổn thương từ nhỏ đến lớn mà cháu phải chịu đều do người nhà họ Hạ ban tặng.”

Hạ Chính Tu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên cứng lại, thần sắc cũng trở nên phức tạp.

Giống như Mạc Đình Kiên nói, Hạ Chính Tu là một người thông minh, nói chuyện với ông ta không cần lãng phí lời thừa.

Sau nửa ngày, Hạ Chính Tu mới lên tiếng:”Trước kia là bố con và chị con hồ đồ, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu.”

Tinh!

Đến tầng được chọn, thang máy mở ra.

Hạ Diệp Chi dẫn đầu đi ra ngoài:”Hạ Hương Thảo tìm người muốn hại chết cháu, đơn giản cũng chỉ là hồ đồ sao?”

Nói xong, cô đang định đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Hạ Chính Tu sâu kín nói:”Ông nội, cháu có chuyện rất nghi hoặc?”

Hạ Chính Tu cau mày, hơi tức giận, đại khái bị lời nói của cô làm ảnh hưởng, cho nên sắc mắt hơi xấu.

“Năm đó, tại sao nhà họ Mạc lại đồng ý để Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên đính hôn? Cho dù Mạc Đình Kiên thật sự bị hủy dung lại là người đàn ông vô nhân tính đi nữa, thì vẫn có thể tìm được cô gái ưu tú hơn Hạ Hương Thảo làm mợ chủ kia mà?”

Những tài mọn kia của Hạ Diệp Chi có thể lừa gạt được Hạ Lập Nguyên, nhưng ở trước mặt Hạ Chính Tu, thì những tài mọn đó không tính là gì hết.

Nếu như Hạ Chính Tu có thể đơn giản điều tra ra chuyện cô để cho phóng viên đi vào nhà xưởng chụp ảnh, thì rất khó có thể lừa được ông ta.

Còn không bằng nói trực tiếp ra.

Trong con ngươi của Hạ Chính Tu lóe lên ánh sáng cực kỳ lợi hại, lập tức lạnh giọng nói:”Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu làm tốt chức vị mợ chủ nhà họ Mạc là được rồi. Cho dù cháu chán ghét bố cháu cùng chị cháu nhiều như thế nào, thì bọn họ đều là người thân của cháu, hơn nữa cháu nên nhớ, trong người cháu đang chảy dòng máu của nhà họ Hạ.

Đây không phải lần đầu tiên Hạ Diệp Chi nghe được những lời như thế.

Cô cũng không trông mong Hạ Chính Tu sẽ trả lời câu hỏi của cô, nhưng ông ta lại nói như thế, làm cho cô nhịn không được cười ra tiếng.

Lập tức, cô lạnh lùng đáp trả:”Trái tim tạo ra máu, ông có thể biến trái tim của cháu thành nhà họ Hạ không?”

Sắc mặt của Hạ Chính Tu đột nhiên biến đổi với tốc độ mà mắt thường có thể, Hạ Diệp Chi cười rời đi.

Hạ Chính Tu có điểm giống với Mạc Đình Kiên đó chính là quen khống chế người khác.

Chỉ có điều, loại người như Hạ Chính Tu khống chế dục vọng ở mặt ngoài, còn Mạc Đình Kiên thì mặt không biến sắc nhưng lại cực kỳ cường thế.

Mấy ngày nay Hạ Diệp Chi đều cùng Hạ Chính Tu tham gia các bữa tiệc, làm cho cô mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Hạ Chính Tu dự kiến vài ngày nữa có thể trở về, nhưng Hạ Diệp Chi lại không muốn ở đây thêm bất cứ ngày nào nữa, ngày mai sẽ trở về.

Cô mở vali ra chuẩn bị thu xếp hành lý thì nhận được cuộc gọi của Mạc Đình Kiên.

“Vừa về khách sạn à?”

“Ừ.” Hạ Diệp Chi ngồi bên mép giường, chuyện mấy ngày nay làm cho cô bị ảnh hưởng một ít.

Mạc Đình Kiên ở đầu bên kia iên tĩnh một chút, sau đó anh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đại khái anh phát hiện được tâm tình của Hạ Diệp Chi có chút không đúng, vì thế giọng nói của anh không tự chủ thấp đi rất nhiều.

Đột nhiên Hạ Diệp Chi cảm thấy rất ấm áp, cô bình tĩnh đáp: “Không có việc gì, chỉ muốn về nhà thôi.”

“Ngày mai em sẽ về sao?”

“Ừ. Ngày mai.”

“Tôi đi đón em.”

Nói chuyện với Mạc Đình Kiên một lúc, Hạ Diệp Chi cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều rồi, sau đó cô sửa sang lại mọi thứ rồi trực tiếp lăn ra ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Diệp Chi không quan tâm đến Hạ Chính Tu nữa, trực tiếp rời khỏi khách sạn đi tới sân bay.

Cô thực sự rất mệt mỏi với những người và những chuyện của nhà họ Hạ.

Ngồi ở trên máy bay, Hạ Diệp Chi gửi một tin nhắn cho Mạc Đình Kiên rồi tắt máy.

Nghĩ đến hai giờ sau có thể nhìn thấy Mạc Đình Kiên, đáy lòng của cô tràn đầy vui vẻ.

Lúc xuống máy bay, ra khỏi sân bay, cô mở điện thoại không thấy có tin nhắn hồi âm của Mạc Đình Kiên, mà chỉ có mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Lệ.

“Diệp Chi?”

Sau lưng có người gọi cô.

Hạ Diệp Chi cho rằng mình nghe lầm nên không có để ý, thẳng đến khi có người vỗ nhẹ vai cô, cô vừa quay đầu lại đã thấy Trần Tuấn Tú.

Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc: “Anh?”

Lúc trước, sau bữa yến hội kia, Hạ Diệp Chi không có bài xích với Trần Tuấn Tú nữa.

Lúc này, Trần Tuấn Tú mặc một chiếc áo khoác dài tối màu, kết hợp với áo len cao cổ màu trắng bên trong, mái tóc tùy ý rủ xuống, cả người thoạt nhìn rất ôn hòa lại thân thiện.

Ánh mắt của hắn rơi vào hành lý trên tay trong tay Hạ Diệp Chi: “Em đi đâu vậy?”

“Tôi vừa đi công tác ở thành phố C về.” Lúc này, Hạ Diệp Chi phát hiện bên người Trần Tuấn Tú không có trợ lý và người đại diện, cũng không có hành lý: “Còn anh?”

“Anh quay một tiết mục ở nơi khác, vừa mới về, tạm thời không mua được vé máy bay, cho nên mấy người kia sẽ đáp xuống ở chuyến tiếp theo.” Trần Tuấn Tú nhìn quanh bốn phía một cái:”Đình Kiên không đến đón em sao?”

“Chắc anh ấy chưa tới. Tôi phải gọi điện hỏi một chút mới được.”

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Diệp Chi vang lên âm thanh tin nhắn tới.

Là Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn đến: “Tôi tạm thời có việc, nên để Thời Dũng đến đón em.”

Hạ Diệp Chi thoáng chốc ngừng lại, sau đó nhắn lại một chữ “Ừ” cho Mạc Đình Kiên.

Thay đổi nho nhỏ của cô không thoát được đôi mắt của Trần Tuấn Tú:”Đợi lát nữa mới về sẽ kẹt xe đó, nếu Đình Kiên chưa tới, anh sẽ lái xe chở em về trước.”

Hạ Diệp Chi nhẹ gật đầu:”Vậy làm phiền anh rồi.”

Trần Tuấn Tú lấy khẩu trang đeo lên, thò tay lấy hành lý trong tay Hạ Diệp Chi nói:”Đi theo anh.”

Hạ Diệp Chi muốn nói mình có thể tự xách được, thế nhưng Trần Tuấn Tú đã đi xa rồi, cô chỉ đành đuổi theo.

Cảm giác được mấy em gái qua đường cứ nhìn vào Trần Tuấn Tú, cô mới chợt nhớ tới Trần Tuấn Tú là người nổi tiếng, nhỡ chẳng may bị người ta nhận ra…

Vì vậy, cô thả chậm bước chân, cố ý rớt lại phía sau Trần Tuấn Tú một đoạn.

Trần Tuấn Tú bỏ hành lý của Hạ Diệp Chi vào trong cốp xe, quay đầu nhìn lại thấy Hạ Diệp Chi giống như một kẻ trộm lén lút chạy qua bên này, không khỏi bật cười: “Bộ dạng che che đậy đậy của em nhìn còn khả nghi hơn đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.