Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 194: MẠC ĐÌNH KIÊN ĐANG NÓI DỐI



Hạ Diệp Chi nghe thấy Mạc Đình Kiên nói như thế cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ở trong giới giải trí, tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có tiếng là nhiều tiền.

Chẳng qua hiện tại cô còn không biết tiền lương của mình là bao nhiêu.

Cô hiếu kỳ hỏi Mạc Đình Kiên: “Tiền lương thực tập của em là bao nhiêu?”

Mạc Đình Kiên nghe thấy thế, anh đột nhiên nheo mắt, đến gần cô, ý tứ sâu xa nói: “Mỗi ngày ông chủ của công ty tự mình phục vụ em còn chưa đủ, em còn muốn tiền lương à?”

Người đàn ông này thật đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể tán tỉnh cô.

Hạ Diệp Chi đang muốn lên tiếng, Cố Tri Dân đã xách theo mấy túi đồ ăn đi đến.

“Ăn cơm thôi!” Cố Tri Dân liếc thoáng qua bọn họ Mạct chút liền thu hồi tầm mắt.

Ôi, cả ngày đều phải nhìn hai người đó tình cảm, thời gian này thật đúng là không cách nào sống nổi.

Hạ Diệp Chi giúp anh ta lấy thức ăn ra, Cố Tri Dân không nhịn được nói mấy lời: “May mà mấy ngày nữa Đình Kiên sẽ quay về Mạc thị, nếu không, mỗi ngày tôi không cần phải ăn cơm, ăn thức ăn cho chó của hai người phát cũng đủ để cho tôi no vỡ bụng rồi!”

Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, ánh mắt cô rơi và trên người Mạc Đình Kiên: “Khi nào thì anh quay về Mạc thị thế?”

“Hai ngày nữa.” Mạc Đình Kiên buông tầm mắt xuống, tiếng nói nhỏ hơn mấy phần, nghe không ra tâm trạng của anh.

Hạ Diệp Chi sắp quên mất chuyện này.

Trước đó Mạc Đình Kiên đã nói muốn quay về Mạc thị, chờ anh xử lý mọi chuyện trong công ty một cách ổn thỏa, sau khi giao cho Cố Tri Dân, đại khái anh sẽ quay về Mạc thị.

Ngày hôm sau, lúc đi làm, Hạ Diệp Chi ngồi tàu điện ngầm.

Kết quả lúc cô ra khỏi cửa tàu điện ngầm, cô đã nhìn thấy xe của Mạc Đình Kiên.

Ngày thứ ba, Hạ Diệp Chi bắt xe đi thẳng đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, lúc xe taxi đến cửa của công ty, xe của Mạc Đình Kiên cũng vừa đến cửa của công ty.

Cuối cùng, đến ngày thứ tư, Mạc Đình Kiên không đi theo cô nữa.

Bởi vì anh cần đi đến Mạc thị để báo danh.

Buổi sáng, lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, cô không nhìn thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên đâu.

Lúc cô đi xuống phòng khách, thím Hồ vừa nhìn thấy cô liền nói: “Cậu chủ đã đi làm trước.”

Hạ Diệp Chi gật đầu, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Hôm nay mặt trời mọc lên từ hướng Tây sao, Mạc Đình Kiên vậy mà bỏ mặc cô, đi trước sao?

Thế nhưng không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Mạc Đình Kiên.

“Tôi đã đến Mạc thị, sau này, mỗi ngày em không cần lo lắng tôi đi theo em nữa, em vui không?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên vô cùng bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.

Hạ Diệp Chi nào dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình, cô rất không có tiền đồ nói: “Sau này anh không đi làm ở tập đoàn truyền thông Thịnh Hải nữa sao? Thật đáng tiếc…”

Mấy ngày gần đây, hai người bọn họ bởi vì chuyện đi làm vẫn luôn âm thầm đọ sức, trong lòng Mạc Đình Kiên dĩ nhiên không vui lắm, chỉ là anh không nói ra mà thôi.

Mạc Đình Kiên dường như khẽ cười một tiếng: “Mỗi ngày anh có thể đưa em đến công ty, sau đó lại đến Mạc thị.”

Hạ Diệp Chi: “… Không cần đâu, anh đừng để chậm trễ công việc…”

Mạc Đình Kiên không che giấu ý cười, bật cười thành tiếng.

Anh bài xích Mạc thị, thế nhưng anh không thể không đến Mạc thị, anh gọi điện thoại trêu chọc Hạ Diệp Chi một chút, tâm trạng của anh bỗng khá hơn rất nhiều.

Sau khi cười xong, Mạc Đình Kiên nghiêm túc nói: “Ngày thường đều theo ý em, thế nhưng những lúc trời mưa, em phải để tài xế đưa em đi, nếu không anh sẽ đi đón em.”

“Vâng vâng…” Hạ Diệp Chi cảm thấy khoảng thời gian gần đây Mạc Đình Kiên trở nên hay dài dòng.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi đi đến công ty.

Trạm xe bus mà cô xuống, cách tập đoàn truyền thông Thịnh Hải khoảng năm phút đi bộ.

Cô vừa xuống xe bus, lúc sắp đi đến cửa tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, phía sau lưng cô bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe.

Hạ Diệp Chi tránh qua một bên để nhường đường, thế nhưng chiếc xe phía sau vẫn bấm còi.

Hạ Diệp Chi nhíu mày quay đầu. Cô nhìn thấy phía sau lưng cô là một chiếc xe ô tô màu đen, từ chỗ cửa sổ xe lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Trên mặt Trần Tuấn Tú đầy ý cười, gọi cô một tiếng: “Diệp Chi.”

Sau khi Hạ Diệp Chi nhìn thấy rõ Trần Tuấn Tú, cô ngạc nhiên gọi một tiếng: “Anh cả à?”

Khoảng thời gian này có nhiều chuyện xảy ra, không ai có thể liên hệ với Trần Tuấn Tú.

Trần Tuấn Tú lái xe đến bên cạnh Hạ Diệp Chi, thuận tiện nói chuyện với cô.

Anh hỏi cô: “Cô đến tìm Đình Kiên à?”

“Không phải.” Hạ Diệp Chi cầm thẻ nhân viên trong tay lên: “Hiện tại tôi đang làm nhân viên ở tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi.”

“Sau này mọi người là đồng nghiệp.” Trong mắt Trần Tuấn Tú thoáng qua một chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt anh ta không có quá nhiều ngạc nhiên.

Lúc này là giờ làm việc, có không ít người đi đến, nơi này không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Hạ Diệp Chi cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh: “Tôi không cách nào so với anh được.”

Trần Tuấn Tú là một người tỉ mỉ và thận trọng, anh ta chú ý đến cử động nhỏ của Hạ Diệp Chi, anh ta cười một tiếng, nói: “Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi đi trước.”

Sau khi nói xong, anh ta liền lái xe về phía bãi đỗ xe.

Hạ Diệp Chi không để tâm đến lời nói của anh ta, lần trước cô chỉ ngồi nhờ xe Trần Tuấn Tú từ sân bay về nhà đã dẫn đến chuyện phiền phức như vậy, làm cô trở thành bạn gái “thần bí của Trần Tuấn Tú”.

Nếu như lại bị truyền thông chụp được ảnh cô và Trần Tuấn Tú cùng nhau ăn cơm, không biết liệu truyền thông có viết thành “Trần Tuấn Tú đã bí mật kết hôn nhiều năm…” hay không.

Hiện tại truyền thông vì muốn nhận được sự quan tâm của nhiều người, chuyện gì đều có thể viết ra được.

Đến công ty lại là một ngày bận rộn.

Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có căn tin, buổi trưa Hạ Diệp Chi dự định cùng đồng nghiệp qua căn tin ăn cơm.

Cô vừa đi đến căn tin liền nhận được điện thoại của Trần Tuấn Tú.

“Đã nói chúng ta cùng nhau ăn cơm, cô đi đâu thế?” Tuy trong lời nói của Trần Tuấn Tú mang theo trách cứ, thế nhưng giọng điệu của anh ta lại hoàn toàn giống như đang nói đùa.

Hạ Diệp Chi trực tiếp từ chối Trần Tuấn Tú: “Tôi và đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm ở căn tin, sau này chờ Mạc Đình Kiên có thời gian, chúng ta cùng ăn cơm.”

Trần Tuấn Tú dừng lại một chút, nói: “Được.”

Không biết có phải là do ảo giác của Hạ Diệp Chi hay không, cô luôn cảm thấy giọng điệu của Trần Tuấn Tú hơi có chút khác thường.

Cô cũng không nghĩ về chuyện này nữa.

Chẳng qua, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới lần trước, lúc ở cửa ra vào của quán trà, dáng vẻ bị đả kích của Trần Tuấn Tú mà cô thấy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sóng gió “bạn gái thần bí của Trần Tuấn Tú”, cuối cùng lấy tầm ảnh hưởng của facebook Mạc Đình Kiên, lắng lại một cách viên mãn, thế nhưng cũng không có điều tra ra kẻ khởi xướng gây ra chuyện này…

Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây, cô nhắn tin qua zalo cho Mạc Đình Kiên để hỏi chuyện này.

Có lẽ Mạc Đình Kiên đang bận, mãi cho đến khi Hạ Diệp Chi ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên mới trả lời cô, chỉ là mấy chữ đơn giản: “Không điều tra ra.”

Hạ Diệp Chi đọc dòng chữ này mấy lần, làm sao cô lại có cảm giác Mạc Đình Kiên đang nói dối.

Loại chuyện kích động dư luận bôi xấu một công ty, kẻ khởi xướng phía sau, không có khả năng không để lại một chút dấu vết gì, chỉ cần có lòng đi thăm dò, nhất định có thể điều tra ra.

Hơn nữa còn là Mạc Đình Kiên.

Tâm tư Mạc Đình Kiên kín đáo thâm trầm, chuyện này đã qua lâu như thế, không có khả năng anh không điều tra ra được.

Như vậy, có thể anh điều tra ra được, nhưng không muốn nói.

Đổi một cách nói khác, anh điều tra ra được kẻ khởi xướng trong chuyện này, nhưng lại không tin tưởng người kia sẽ làm như thế, cho nên anh nói không điều tra ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.