Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ nhìn nhau, trong ánh mắt đều nhìn thấy vẻ không biết nên nói như thế nào.
Hạ Diệp Chi đã rất lâu rồi không gặp Thẩm Sơ Hoàng, kết quả anh ta vừa nhìn thấy cô đã nói những lời như vậy, quả thực là có bệnh mà.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Lệ hơi kéo cánh tay của Hạ Diệp Chi hỏi nhỏ.
Hạ Diệp Chi lắc đầu với cô ấy: “Tớ cũng đâu có biết, đi thôi.”
Lúc trước cô đã từng thích Thẩm Sơ Hoàng, cũng có cảm giác con nai chạy loạn mỗi khi nhìn thấy anh ta.
Chỉ là sau này… tình cảm ngày xưa đã không còn nữa, cô từ lâu đã không còn thích Thẩm Sơ Hoàng.
Nhưng Thẩm Sơ Hoàng lại không có ý định buông tha như vậy, anh ta chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, chặn đường cô.
“Diệp Chi, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, anh là người như thế nào em phải biết rõ chứ.” Thẩm Sơ Hoàng nói tới đây thì ngừng lại, dường như đang cân nhắc câu nói tiếp theo.
Hôm nay Hạ Diệp Chi đi ra ngoài vốn để giải sầu, những hành vi giống như lôi kéo quấy rầy của Thẩm Sơ Hoàng, đã khiến trong lòng cô nảy sinh bực bội.
Cô hít sâu một hơi, bực bội vuốt mái tóc của mình, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh là người như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết là anh có điều gì muốn nói thì đi tìm Hạ Hương Thảo, chị ta mới là bạn gái của anh.”
“Cô ấy không phải, bọn anh đã chia tay rồi.” Thẩm Sơ Hoàng phủ nhận rất dứt khoát.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, không hề lưu tình châm chọc anh ta một câu: “Ồ, vậy sau khi anh và chị ta chia tay thì tới tìm tôi? Tôi chính là người dự bị?”
“Diệp Chi!” Sắc mặt của Thẩm Sơ Hoàng hơi thay đổi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như không dám tin Hạ Diệp Chi sẽ nói ra những lời như vậy.
“Xin lỗi nhé, tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng tôi cũng không cảm thấy lời tôi nói có gì không đúng.” Hạ Diệp Chi ngoài cười trong không cười: “Anh còn có lời gì muốn nói nữa không?”
“Diệp Chi, lúc trước giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng anh biết em và Mạc Đình Kiên vẫn chưa kết hôn, chỉ cần em đồng ý rời khỏi anh ta, đi tới tìm anh, anh…”
Những lời phía sau của anh ta vẫn chưa kịp nói ra, đã bị một người từ bên đường nhảy ra, trực tiếp đấm vào mặt.
Trong lúc nhất thời anh ta vẫn chưa kịp phòng bị, cứ như vậy ngã xuống, phát ra một tiếng “bịch”.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến cho Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đều bị dọa đến giật mình.
“Thẩm Sơ Hoàng.” Hạ Diệp Chi theo phản xạ có điều kiện gọi tên Thẩm Sơ Hoàng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đã đấm vào mặt anh ta.
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp, không phải là Mạc Đình Kiên thì là ai?
Khuôn mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng, đứng ở một nơi cách Hạ Diệp Chi hai bước chân, lông mày chỉ có sự lạnh lẽo, trên người tỏa ra một hơi thở lạnh băng, khiến người khác không dám tới gần.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một lúc, sau đó mới đi tới trước mặt anh: “Tại sao anh lại đến đây?”
Thẩm Lệ không đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên, cô còn kinh sợ hơn Hạ Diệp chi, nhất là bộ dạng không người nào dám tới gần của Mạc Đình Kiên, cô lạnh đến mức xoa xoa hai cánh tay, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Lúc này, Thẩm Sơ Hoàng mới bị Mạc Đình Kiên đấm đến ngã xuống đất đã bò dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên: “Mạc Đình Kiên?”
Nơi mà bọn họ đang đứng đúng lúc là một khúc cua trong chợ đêm, ánh đèn rất tối, người đi qua đường cũng ít, vì vậy không ai chú ý đến tình huống ở bên này.
Thẩm Sơ Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của Mạc Đình Kiên quét đến mức lông dựng đứng, lập tức theo bản năng muốn ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Nhưng anh ta lại thay đổi ý nghĩ, nghĩ tới Hạ Diệp Chi cũng có mặt tại đây, nếu anh ta cứ như vậy bị Mạc Đình Kiên dọa nạt, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao.
Thẩm Sơ Hoàng ngẩng đầu, mạnh miệng nói: “Ý anh là gì? Bây giờ Diệp Chi không có quan hệ gì với anh, anh dựa vào cái gì để quản cô ấy?”
Đáy lòng Hạ Diệp Chi âm thầm thắp một nén nhang cho Thẩm Sơ Hoàng.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ to tiếng với Mạc Đình Kiên, nhưng tuyệt đối sẽ không lựa chọn lúc Mạc Đình Kiên đang ở trên ranh giới tức giận để to tiếng với anh.
Thẩm Sơ Hoàng tự cầu phúc cho mình đi.
Mạc Đình Kiên nhíu mày cười lạnh, giọng điệu kiêu ngạo lại kinh thường: “Cậu có tư cách gì để nói chuyện với tôi?”
“Xin chào, xin hỏi chị chính là Hạ Diệp Chi sao?”
Đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói thăm dò.
Toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị giọng nói này thu hút.
Hạ Diệp Chi xoay đầu, phát hiện một cô bé có dáng dấp giống như một học sinh cấp ba.
Cô bé kia nghiêng đầu nhìn thấy chính mặt Hạ Diệp Chi, lập tức ném ly trà sữa vẫn chưa uống xong ở trong tay lên người cô: “Đồ tiện nhân, làm người thứ ba còn ép vợ của người ta đến mức ác độc đến như vậy, cô nhất định sẽ gặp báo ứng…”
Lúc cô bé mở miệng nói, Hạ Diệp Chi hoàn toàn sửng sốt.
Vẫn may là có Mạc Đình Kiên phản ứng đầu tiên, kéo Hạ Diệp Chi vào trong ngực mình, mới tránh được ly trà sữa.
Giọng nói của cô bé đã thu hút sự chú ý của người khác.
Mắt thấy những người khác đang đi về phía này, Thẩm Lệ là ngôi sao rất có mẫn cảm đối với những chuyện như thế này, nói với Hạ Diệp Chi: “Đi mau.”
Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Lệ, nghĩ đến bây giờ Thẩm Lệ đang có không ít fans hâm mộ, nếu để người khác nhìn thấy mình và Thẩm Lệ đi cùng nhau, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Thẩm Lệ.
Vì vậy, cô nói với Thẩm Lệ: “Chúng ta chạy tách ra đi.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy liếc nhìn cô, nắm lấy cánh tay cô chạy vào một con đường nhỏ ở bên cạnh.
Chạy qua con đường nhỏ chính là đường lớn, xe của Mạc Đình Kiên đang dừng ở đây.
Anh mở cửa xe trực tiếp nhét Hạ Diệp Chi vào trong, chính mình vòng qua phía bên kia mở cánh cửa bên buồng lái, ngồi vào trong rồi khởi động xe.
Hạ Diệp chi vẫn chưa thắt dây an toàn, chiếc xe giống như bị mất kiểm soát, lập tức phóng đi.
“Á!!!”
Hạ Diệp Chi hét toáng lên, nắm lấy dây an toàn, xoay đầu hét với Mạc Đình Kiên: “Anh lái chậm một chút.”
Nhưng lời nói rõ ràng không có tác dụng, ngược lại càng giống như kích thích Mạc Đình Kiên, tốc độ của xe không những chạy chậm lại mà còn chạy nhanh hơn nữa.
Hạ Diệp Chi bị xóc đến mức choáng váng đầu óc, lúc nói cũng không được lưu loát.
“Mạc… Mạc Đình Kiên… em muốn… nôn…”
Cô vừa mới ăn no, lúc này bị xóc đến như vậy thực sự rất muốn nôn.
Lần này, cuối cùng Mạc Đình Kiên cũng thả chậm tốc độ rồi ngừng lại.
Hạ Diệp Chi vươn tay mở cửa xe muốn đi ra ngoài, nhưng Mạc Đình Kiên lại nghĩ rằng cô muốn chạy, cánh tay dài xoay ngang kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.
Anh hôn đến mức vừa tàn nhẫn lại vừa gấp gáp, răng môi quấn quýt dính chặt vào nhau, mút đến mức môi cô có chút tê dại…
Nhưng bây giờ cô thật sự muốn nôn!
Hạ Diệp Chi đập anh mấy lần, nhưng với sức lực anh ôm cô quá mạnh, căn bản không thể đẩy ra được, không gian trong xe lại chật hẹp, tay chân không thể duỗi ra được.
Mạc Đình Kiên vẫn luôn ôm hôn cô vững vàng như núi, cạy môi cô ra càng hôn càng sâu.
Hạ Diệp Chi không cẩn thận chạm vào nơi nhạy cảm của anh, nhân lúc anh cứng nhắc đẩy anh ra.
Nhưng Mạc Đình Kiên làm sao có thể đồng ý buông tha cô, vẫn luôn ôm chặt cô, ánh mắt nguy hiểm.
“Nôn…”
Hạ Diệp Chi không nhịn được muốn nôn ra ngoài.
Cảm thấy cánh tay đang ôm eo cô đã cứng đờ rồi.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại không đẩy cô ra giống như cô đã dự đoán, mà ngược lại bàn tay đang ở trên eo cô di chuyển lên, giúp cô vỗ vỗ lưng để hít thở thông suốt.