Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 225: DÙ SAO HIỆN TẠI TÔI LÀ BÀ MẠC



Tiêu Thanh Hà nghe thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người trong xe.

Ánh đèn hơi tối, bà ta nhất thời không nhìn thấy rõ gương mặt của người kia.

Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, người bên trong bước xuống xe, đi đến trước mặt của Tiêu Thanh Hà:

“Bác gái, là cháu, Sơ Hoàng.”

“Sơ Hoàng à?”

Tiêu Thanh Hà nhìn thoáng qua, bà ta cảm thấy người đàn ông này rất quen.

Cẩn thận quan sát một lượt, bà ta mới phát hiện ra người đàn ông này không phải là người từng có hôn ước với Hạ Hương Thảo, Thẩm Sơ Hoàng sao?

Thẩm Sơ Hoàng đã đến nhà họ Hạ mấy lần, Tiêu Thanh Hà có ấn tượng với anh ta, là một chàng trai trẻ anh tuấn, không phải vậy, Hạ Hương Thảo sẽ không coi trọng anh ta.

Sau này xảy ra nhiều chuyện như thế, Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng không còn qua lại nữa, ngược lại coi trọng một diễn viên.

“Bác gái, làm sao đêm hôm khuya khoắt, bác còn ở đây?”

Tiêu Thanh Hà nghe thấy Thẩm Sơ Hoàng hỏi như thế, sắc mặt bà ta có chút xấu hổ. Trong lúc nhất thời do dự, đương nhiên bà ta không tiện nói chuyện gì đã xảy ra.

Cho dù bà ta không nói, Thẩm Sơ Hoàng có thể đoán ra được một ít.

“Nhà cháu cách chỗ này không xa, nếu bác gái không ngại, tối nay bác có thể ở lại nhà cháu.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong, thấy Tiêu Thanh Hà lộ vẻ mặt khó xử, quan tâm nói: “Là nhà riêng của cháu.”

Lấy dáng vẻ hiện tại của Tiêu Thanh Hà đi đến nhà Thẩm Sơ Hoàng, nhất định là không thích hợp.

Vừa nghe thấy là nhà riêng của anh ta, trên mặt Tiêu Thanh Hà lộ ra ý cười: “Như vậy không thích hợp lắm…”

“Không có gì là không thích hợp.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong còn nho nhã lễ độ giúp bà ta mở cửa xe ra.

Tiêu Thanh Hà cười, bước lên xe.

Trên đường đi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.

Trong lúc vô thức, Thẩm Sơ Hoàng đem đề tài nói chuyện chuyển hướng qua Hạ Diệp Chi.

Anh ta giống như vô tình hỏi một câu: “Đã rất lâu rồi, cháu không gặp Diệp Chi, gần đây cô ấy vẫn ổn chứ ạ?”

“Cháu cũng quen biết với Diệp Chi à?” Tiêu Thanh Hà hơi ngạc nhiên, sau đó bà ta nhớ đến trước kia Hạ Hương Thảo đã từng phàn nàn với mình, nói Hạ Diệp Chi muốn cướp bạn trai của cô ta.

Lúc đó, bạn trai của Hạ Hương Thảo là Thẩm Sơ Hoàng.

Hạ Diệp Chi từng thích Thẩm Sơ Hoàng?

“Đúng thế, cháu là đàn anh khóa trên của cô ấy, cháu đã biết cô ấy từ rất lâu rồi.” Trong giọng nói của anh ta mang theo một chút gì đó hoài niệm, dường như quan hệ giữa anh ta và Hạ Diệp Chi khá tốt.

Tiêu Thanh Hà không khỏi hỏi một câu: “Cậu vì Hương Thảo hay là vì Diệp Chi mới giữ tôi ở lại?”

“Dĩ nhiên là bởi vì Diệp Chi.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Diệp Chi là một cô gái tốt.”

Lúc này đã đến khu chung cư mà Thẩm Sơ Hoàng ở.

Thẩm Sơ Hoàng dừng hẳn xe, giúp Tiêu Thanh Hà mở cửa xe ra: “Chính là nơi này.”

Sau khi anh ta nói xong, anh ta đi tới mở cốp xe: “Làm phiền bác chờ cháu một lúc, cháu lấy ít đồ.”

Thẩm Sơ Hoàng cầm đồ, đi ở phía trước dẫn đường.

Tiêu Thanh Hà đi theo phía sau anh ta, nhìn bóng lưng anh ta, hơi thất thần nghĩ, nếu như anh ta là con rể của mình thì tốt.

Một người đàn ông trẻ tuổi vừa lễ phép lại hào hoa phong nhã, so sánh với Mạc Đình Kiên kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Bà ta vừa nghĩ đến Mạc Đình Kiên, cả người rùng mình một cái, sau đó mới tiếp tục đi theo vào trong.



Hôm sau.

Lúc Hạ Diệp Chi đi vào phòng ăn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Thủy San đang bưng bữa sáng lên trên bàn ăn.

Không phải là cô cố tình muốn nhìn Tần Thủy San, thế nhưng Tần Thủy San quá nổi bật.

Tuy Tần Thủy San muốn cướp Mạc Đình Kiên với cô, thế nhưng cô không thể không thừa nhận, dáng dấp của Tần Thủy San khá đẹp cộng thêm trên người cô ta có chút khí chất, hơn nữa còn cố ý trang điểm. Cho dù trên người cô ta chỉ mặc trang phục người giúp việc bình thường cũng có thể làm nổi bật lên điểm đặc biệt của cô ta.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tần Thủy San đã bình tĩnh lại, cô ta dự định sẽ đi từng bước một.

Nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi đến, cô ta khẽ gật đầu:“Mợ chủ.”

Mạc Đình Kiên đã ngồi ở trước bàn ăn.

Khoảng thời gian gần đây, cô thức dậy hơi muộn một chút, Mạc Đình Kiên phải đến công ty, cho nên anh dậy từ rất sớm, ngày bình thường đều là anh ăn cơm xong, chuẩn bị đến công ty, Hạ Diệp Chi mới rời giường, đi xuống dưới.

Có đôi khi cô nằm ỳ ở trên giường, lúc cô đi xuống lầu, Mạc Đình Kiên đã đi.

Cô ngồi xuống liền nghe thấy Mạc Đình Kiên nói: “Hôm nay mở phiên tòa, có lẽ anh sẽ về nhà hơi muộn.”

Mạc Đình Kiên đang nói đến vụ án của Hạ Hương Thảo.

Khởi tố tội danh cố ý gây thương tích, thế nhưng Hạ Diệp Chi không bị thương.

Nhưng mà, luật sư Phó Đình Tây nói chuyện Hạ Hương Thảo sẽ phải chịu tội đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cũng đi.”

Cô muốn đến dự thính, không nói lên được đây là dạng tâm lý gì, cô chỉ muốn đi xem Hạ Hương Thảo có hối hận chút nào hay không.

Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Anh đi là được rồi.”

Hạ Diệp Chi nghe thấy thế, sắc mặt cô thay đổi, để chiếc thìa trong tay xuống, hơi nheo mắt lại nhìn Mạc Đình Kiên.

Cô cảm thấy yêu cầu này của mình không có gì quá đáng, Mạc Đình Kiên dựa vào đâu mà không cho cô đi?

Hơn nữa Tần Thủy San còn đang ở chỗ này, đây không phải là làm mất mặt mũi của cô sao?

Sở dĩ cô giữ Tần Thủy San lại còn vì một nguyên nhân, cô muốn nhìn xem rốt cuộc Mạc Đình Kiên đối với cô có mấy phần thật lòng.

Cô tin tưởng Mạc Đình Kiên, thế nhưng trong lòng cô thỉnh thoảng sẽ có chút bất an.

Cho dù xét trên phương diện nào, cô đều không xứng với Mạc Đình Kiên.

Tất cả sức mạnh của cô đều bởi vì sự thật lòng của Mạc Đình Kiên mà thôi.

Mạc Đình Kiên càng thêm nhíu chặt lông mày: “Trời lạnh, cơ thể của em không tiện đến đó.”

Hạ Diệp Chi không nhượng bộ: “Em có thể mặc nhiều hơn, bác sĩ nói em rất khỏe.”

Đối với chuyện trước đó Mạc Đình Kiên không cho cô đi ra ngoài, cô vẫn còn hơi canh cánh trong lòng. Hai người không nhắc lại chuyện đó nữa, thế nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện này cứ thế mà bỏ qua.

Mạc Đình Kiên giương mắt nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Đến lúc đó, anh quay về đón em.”

Hạ Diệp Chi nhớ đến chuyện lúc trước, trong lòng nhất thời có chút buồn bã, tiếp tục cúi đầu ăn sáng, lời nói ra ngoài miệng lại là đang đuổi anh: “Được rồi, anh đi làm đi.”

Mạc Đình Kiên mím môi, sắc mặt lạnh lùng rời đi.

Sau khi Tần Thủy San nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi ra ngoài, cô ta mới trào phúng nhìn về phía Hạ Diệp Chi.

Dưới cái nhìn của cô ta, Hạ Diệp Chi tự cho là đúng, làm trái ý của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi cảm giác được có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thủy San, mím môi, ý tứ sâu xa nói: “Tôi biết cô đang nghĩ gì.”

Đầu tiên, sắc mặt Tần Thủy San thay đổi, ngay sau đó, vẻ mặt của cô ta lại khôi phục như thường: “Thật ư?”

Cô ta không tin Hạ Diệp Chi biết cô ta đang suy nghĩ gì.

“Mạc Đình Kiên là một người đàn ông ưu tú, điểm này tất cả mọi người đều rõ ràng, mấy người như cô đều chạy theo anh ấy như vịt, điều này không khó hiểu, thế nhưng…”

Hạ Diệp Chi hơi dừng lại, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần: “Mỗi người đều là cá thể độc lập, không phụ thuộc vào ai, mỗi người đều có tư tưởng và cách thức làm việc cho riêng mình, ở cùng với một người đàn ông có gia thế tốt hơn mình, nhất định phải hạ thấp tư thái của mình sao?”

Sắc mặt Tần Thủy San hơi thay đổi, mím môi không nói gì.

Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút buồn cười: “Ồ, có lẽ cô cũng không có bao nhiêu mê luyến Mạc Đình Kiên, chẳng qua cô chỉ cảm thấy thân phận mợ chủ nhà họ Mạc này rất vẻ vang mà thôi, phụ nữ cảm thấy thân phận mợ chủ nhà họ Mạc này vẻ vang không chỉ có một mình cô, cô lấy đâu ra tự tin, cảm thấy Mạc Đình Kiên nhất định sẽ coi trọng cô?”

Tần Thủy San bị cô nói trúng suy nghĩ trong lòng, giọng điệu có chút nóng nảy: “Hạ Diệp Chi, cô im miệng! Cô nói thì hay lắm, chẳng lẽ cô không như thế!”

Hạ Diệp Chi bĩu môi: “Tôi đương nhiên không giống với các người, dù sao hiện tại tôi cũng là bà Mạc.”

Nhìn thấy gương mặt tức giận đến mức nghẹn đỏ mặt, Hạ Diệp Chi cảm thấy rất thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.