Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 226: HAI NGƯỜI CÙNG NHAU ĐAU KHỔ



Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi ra liền xuống giúp anh mở cửa xe.

“Cậu chủ.”

Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũ.

Sau khi Mạc Đình Kiên lên xe, anh bỗng nhiên hỏi Thời Dũng: “Cậu và vợ cậu, làm sao hai người lại ly hôn?”

Thời Dũng sửng sốt một chút, không biết vì sao Mạc Đình Kiên lại hỏi vấn đề này.

Thế nhưng Mạc Đình Kiên đã hỏi, anh ta dĩ nhiên trả lời.

“Không thể nói rõ là vì sao, tôi đã quên mất lần cuối cùng chúng tôi vì lý do gì mà cãi lộn, lúc đó cả hai đều cảm thấy ly hôn là cách tốt nhất cho cả hai.”

Giọng nói của Thời Dũng mang theo một chút mất mát.

“Cậu vẫn yêu cô ấy?”

Thời Dũng không do dự nói: “Vâng.”

“Nếu như vẫn còn yêu, vì sao lại đồng ý ly hôn?” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên vẫn hờ hững như cũ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy trong giọng nói của anh mang theo một loại cảm xúc chập trùng.

Thời Dũng hơi hiểu được vì sao Mạc Đình Kiên lại hỏi anh ta chuyện ly hôn.

“Là cô ấy nói ra, cô ấy nói mỗi một ngày đều rất giày vò, có lẽ ly hôn sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, tôi không đành lòng nhìn cô ấy đau khổ như thế.” Giọng nói của Thời Dũng hơi khàn khàn.

Mạc Đình Kiên ngồi ở hàng ghế sau, từ chỗ của anh nhìn sang có thể thấy được một bên sườn mặt trưởng thành, ổn định của Thời Dũng.

Trợ lý đặc biệt của anh là một người đàn ông chững chạc, biết lấy đại cục làm trọng, không có điểm gì đặc biệt, nhưng làm việc cẩn thận, là một người trung hậu, cho nên năm đó, anh nhìn trúng Thời Dũng.

“Cậu không đau khổ sao?”

“Có.” Thời Dũng giống như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cười nói: “Nhưng mỗi một tuần, tôi đều có thể gặp mặt con trai tôi một lần, khi đó tôi có thể nhìn thấy cô ấy.”

Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, giọng nói ẩn chứa lửa giận: “Các người có con? Nếu như đã có con, chỉ cần cậu không giao con cho cô ấy, sao cô ấy có thể rời khỏi cậu?”

Khoảng thời gian trước, Mạc Đình Kiên không cho Hạ Diệp Chi đi ra ngoài, Thời Dũng cũng biết.

Anh ta đại khái biết được khúc mắc của Mạc Đình Kiên.

“Nếu như tôi buông tay có thể khiến cho cô ấy sống vui vẻ hơn, tôi rất mãn nguyện.”

“Ngay cả khi hạnh phúc của cô ấy không phải do cậu mang đến?”

“Vâng.”

“Ồ.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Như vậy còn không bằng đem hai người buộc chung với nhau, cùng nhau đau khổ.”

Đối với suy nghĩ của Mạc Đình Kiên, Thời Dũng có chút bất đắc dĩ:“Cậu chủ, chuyện tình cảm không thể tính toán như thế được.”

“Ồ? Xem ra cậu rất vui vẻ khi làm người đàn ông cô đơn?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên mang theo trào phúng.

Thời Dũng: “…” Ý kiến không hợp liền xát muối lên trên vết thương của anh ta.

Anh ta vừa tốt nghiệp đại học liền đi theo Mạc Đình Kiên. Dĩ nhiên so với những người khác, anh hiểu rõ Mạc Đình Kiên hơn, anh ta biết Mạc Đình Kiên có khúc mắc, cũng chứng kiến thủ đoạn của Mạc Đình Kiên.

Anh ta không dám nói Mạc Đình Kiên là người tốt, nhưng dám nói Mạc Đình Kiên không phải người xấu. Đây cũng là lý do anh ta có thể đi theo Mạc Đình Kiên nhiều năm như vậy.

Một người có thể làm thuộc hạ cho một người khác rất nhiều năm, không chỉ bởi vì tiền lương cao, mà còn vì lực hút của bản thân người đó.



Hạ Diệp Chi ăn sáng xong, cô ngồi trong phòng khách xem lịch.

Lúc này cô mới giật mình, chỉ còn hơn mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi.

Đặt di động sang bên cạnh, cô cảm thấy hơi khó chịu.

Tin đồn trên mạng trước đó coi như đã đi qua, sắp đến cuối năm, bây giờ cô không vội ra ngoài tìm việc, hơn nữa bây giờ cô còn đang mang thai, sẽ có rất ít công ty muốn tuyển một nhân viên đi làm chính thức sau đó liền nghỉ sinh hai tháng.

Tất cả dự định đều bị phá vỡ, phải chờ tới khi sinh xong đứa nhỏ rồi nói.

Mỗi lần nghĩ như thế, trong lòng Hạ Diệp Chi lại có oán trách Mạc Đình Kiên.

“Biết tôi là ai không?”

“Xin lỗi, cậu chủ có dặn dò…”

“Anh dám không cho tôi vào thử xem!”

Bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã, Hạ Diệp Chi hoàn hồn, đứng dậy đi ra cửa.

Cô đi ra phòng khách đã nhìn thấy có một đám người đang vây quanh cửa biệt thự, giống như đang cãi nhau.

Vệ sĩ dường như đang ngăn cản người nào đó.

Thế nhưng vóc dáng của vệ sĩ quá cao, hoàn toàn che mất người đang nói chuyện với họ, Hạ Diệp Chi không nhìn thấy người đến.

Cô đi đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Mợ chủ.”

Vệ sĩ lui lại, rối rít cung kính gật đầu.

Lúc này Hạ Diệp Chi mới nhìn rõ người bị vệ sĩ ngăn cản, đây là người cô đã từng gặp ở khu nhà cổ nhà họ Mạc một lần Mạc Ân Nhã.

Lần này, so với lúc ở khu nhà cổ của họ Mạc, ngược lại Mạc Ân Nhã càng thêm khách sáo hơn.

Cô ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền cười gọi một tiếng: “Chị dâu.”

Hạ Diệp Chi nhìn ra được cô ta đang cố tình nịnh nọt, thế nhưng cô lại giả bộ như không nhìn thấy, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Cô đến tìm Mạc Đình Kiên à? Anh ấy đến công ty rồi.”

Sắc mặt Mạc Ân Nhã hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Không phải, em nghe ông nội nói chị mang thai, em cố ý đến thăm chị, em còn mang đến một bộ đồ trang điểm dành riêng cho phụ nữ có thai.”

Sau khi nói xong, cô ta liền nâng chiếc túi trong tay mình lên cao hơn một chút.

Hạ Diệp Chi liếc thoáng qua thương hiệu trên túi liền nhận ra đó là sản phẩm của công ty con thuộc Mạc thị, Mạc Đình Kiên đã sớm cho người đưa mấy bộ đến đây.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Mạc Ân Nhã đã đến cửa, cô không tiện đuổi người đi.

“Thật sự cảm ơn cô.” Hạ Diệp Chi đưa tay ra nhận lấy: “Vào trong ngồi đi.”

Mạc Ân Nhã nghe thấy thế liền muốn đi theo cô vào bên trong, nhưng vệ sĩ không thả người.

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn thoáng qua: “Đây là em họ của cậu chủ, các anh còn không cho cô ấy đi vào sao?”

Lúc này vệ sĩ mới để cho Mạc Ân Nhã đi vào.

Mạc Ân Nhã đi lên trước liền muốn tỏ vẻ thân mật, khoác tay Hạ Diệp Chi, nhưng lại bị Hạ Diệp Chi thản nhiên tránh đi.

Cô ta lúng túng thu tay lại, nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai nhìn cô ta, Mạc Ân Nhã thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vào cửa, Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy Tần Thủy San.

Hạ Diệp Chi gọi cô ta: “Thủy San, cô giúp tôi đem thứ này cất kỹ, đây chính là em Ân Nhã tặng, cô cất cẩn thận, đừng làm hỏng.”

Hôm qua sau khi Tần Thủy San ngả bài với Hạ Diệp Chi, cô ta cho rằng Hạ Diệp Chi sẽ làm khó mình, thế nhưng không nghĩ tới, Hạ Diệp Chi không làm mình khó xử.

Chẳng qua cô ta sẽ không cho rằng Hạ Diệp Chi là người tốt bụng và thiện lương như thế.

Lúc này nghe thấy cô gọi mình cầm đồ, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là muốn lộ ra cái đuôi hồ ly!

Khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc Ân Nhã, sắc mặt cô ta bỗng nhiên thay đổi.

“Mạc Ân Nhã?”

“Tần Thủy San!”

Hai người gần như đồng thời gọi ra tên của đối phương.

“Hai người quen biết nhau?” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lộ ra ngạc nhiên.

Thật ra cô cố ý, Tần Thủy San là con gái giám đốc đài truyền hình thành phố Hà Dương, còn Mạc Ân Nhã là MC của đài truyền hình, hai người vốn dĩ quen biết nhau.

Lúc Hạ Diệp Chi còn chưa tốt nghiệp, cô có người bạn thực tập ở đài truyền hình thành phố Hà Dương, cô nghe người ta nói qua chuyện giữa Mạc Ân Nhã và Tần Thủy San.

Nhưng khi đó cô không biết con gái của giám đốc đài truyền hình tên là Tần Thủy San.

Mạc Ân Nhã là lính nhảy dù*, người sáng suốt đều biết thân phận của cô ta không đơn giản, còn Tần Thủy San lại là con gái rượu của giám đốc đài, làm công việc phía sau hậu trường, trong công việc hai người thường xuyên gặp mặt, dáng dấp khá xinh đẹp, dĩ nhiên bị người ta so sánh.

(*Lính nhảy dù: người không có năng lực, đột nhiên được làm ở vị trí cao trong một công ty.)

Cho nên hai người thường xuyên cùng nhau phân cao thấp.

Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy Mạc Ân Nhã, cô mới nhớ đến chuyện này.

Mạc Ân Nhã chú ý đến trang phục người giúp việc trên người Tần Thủy San, mỉa mai nói: “Đã sớm nghe người ta nói, cô Tần muốn gả vào nhà họ Mạc chúng tôi, thật không ngờ cô tình nguyện làm người giúp việc cũng phải vào bằng được nhà họ Mạc chúng tôi.”

Tần Thủy San tức đến mức sắc mặt trắng bệch: “Liên quan gì đến cô?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.